Chương trước
Chương sau
Rất nhanh đã đến ngày ông bà Williams về thành phố Y. Trên đường ra sân bay, Harumi cứ ngồi không yên hỏi hắn hết chuyện này đến chuyện khác.

"Này, cha mẹ anh có khó lắm không? Còn ngài bá tước nữa? Mọi người ở dinh thự bảo là họ rất đáng sợ."

"Cô cứ làm theo những gì đã bàn trước, còn lại tôi sẽ lo."

Shenri không trả lời câu hỏi của cô mà nhàn nhạt đáp, nhưng như vậy càng khiến Harumi lo lắng hơn. Cô ám ảnh những bộ phim "con dâu hào môn", tưởng tượng ra 7749 viễn cảnh buổi ra mắt đáng sợ, đã vậy nhà hắn còn hơn "hào môn" mấy bậc, là Hoàng tộc Anh Quốc đấy, chắc cũng chỉ hai người bọn họ dám cả gan đem chuyện này ra đùa.

Nhưng thực tế lại khiến Harumi ngỡ ngàng hơn.

Shenri và Harumi đứng trước cổng ra quốc tế, suy nghĩ về vở kịch sắp diễn ra thì thấp thoáng nhìn thấy ba người xuất hiện trong đám đông, có hơi nổi bật giữa dòng người đi thẳng về phía mình.

Shenri không hề vẫy tay hay cất tiếng, hắn rất im lặng đứng một bên len lén thở dài.

"A~ Shen-chan!!" - Người phụ nữ đội mũ rộng vành, mang kính đen che hết nửa khuôn mặt.

Vừa nhìn thấy đã bước nhanh hơn về phía Shenri, ôm chầm hắn vào lòng, Harumi bên cạnh tròn mắt đầy kinh ngạc.

"Sao trông con như gầy hơn thế này, lại ăn uống không đầy đủ đúng không?"

"Mẹ, đây là sân bay..." - Shenri cau mày né sang một chút, "Còn trước mặt người ta..."

Người phụ nữ lúc này mới nhìn sang Harumi, bà tháo kính, lộ ra đôi mắt cong cong như biết cười, sự tươi trẻ và quý phái từ bà khiến người xung quanh cảm thấy rất thân thiện và gần gũi.

"A! Đây là..."

"Chào bác ạ." - Harumi lễ phép mỉm cười, nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới, cô cũng nhanh nhẹn gật đầu "Chào ông, chào bác ạ."

Người đàn ông lớn tuổi trong bộ Âu phục đi đến, mái tóc bạch kim nổi bật giữa đám đông. Ông cầm chiếc gậy gỗ nhướn mi nhìn Shenri rồi lại lướt qua Harumi, đuôi mày sắc như kiếm cùng khoé mắt xanh biếc hoàn toàn áp đảo người khác.

Harumi lập tức hít một ngụm khí lạnh, hoá ra đây là Bá tước Williams trong lời đồn.

"Shenri, vẫn khoẻ chứ?" - Người đàn ông còn lại lên tiếng, chất giọng trầm ổn nhẹ nhàng pha lẫn sự thong dong.

Có thể mơ hồ nhìn thấy được một phần Shenri trong ông, điềm nhiên tự tại - chính là cha hắn.

"Vâng ạ, giới thiệu với ông và cha mẹ, đây là Harumi, người mà con có nhắc đến."

Shenri không muốn tốn thêm thời gian day dưa nữa, hắn nắm cánh tay cô kéo gần về phía mình, chính thức giới thiệu.

"Được rồi, về nhà rồi nói." - Ngài bá tước khẽ gật đầu rồi chống gậy đi ra xe đã có tài xế nhà Williams chờ sẵn, khí chất âm trầm bao phủ toàn thân khiến người xung quanh không thể nhìn ra dù chỉ một tia biểu cảm của ông.

Bà Williams lại một mực muốn đi cùng xe với hai người bọn họ, dứt khoát lôi kéo Harumi cùng mình ngồi ở hàng ghế sau.

Shenri nhìn hai người phụ nữ trong gương chiếu hậu, khởi động xe mà lòng đầy linh cảm bất an.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, trên suốt đoạn đường về Harumi không nhớ rõ là mình đã phải trả lời bao nhiêu câu. Nào là tên đầy đủ là gì, bao nhiêu tuổi rồi, hai đứa yêu nhau khi nào thế? Shen-chan đã dùng cách gì để cưa đổ được con? May là tất cả đều đã được soạn sẵn câu trả lời.

Bà Williams che miệng cười đến vui vẻ: "Ôi ta còn tưởng là thằng ngốc khô khan như khúc gỗ này sẽ không tán tỉnh được ai chứ? Harumi, cháu thích điểm gì ở nó vậy?"

Shenri: "..."



Câu hỏi này không có trong kịch bản, Shenri từ kính chiếu hậu nhìn thẳng vào Harumi, đột nhiên cũng có chút tò mò về câu trả lời của cô.

Harumi âm thầm đổ mồ hôi, nhưng câu này cũng không tính là khó nhằng, sắp xếp lại vài ý, cô thoáng nhìn về phía Shenri, chém gió như thật.

"Dạ, cháu thấy...Shenri là một tên thiếu gia vừa kiêu ngạo, vừa thô lỗ ngang ngược, lại còn mắc chứng cầu toàn quá đáng..."

Hai người còn lại kinh ngạc nhìn cô, Shenri đen mặt thiếu chút nữa không thể khắc chế đạp đứt phanh xe, tự hỏi con nhóc này đang giỡn mặt chắc?

Nhưng không dừng lại ở đó, ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, khoé môi nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Nhưng đối với người mình yêu, anh ấy lại rất ấm áp và dịu dàng, cháu nghĩ mình thật may mắn vì đã tìm được Shenri."

Không khí xung quanh chìm vào tĩnh lặng, Shenri quay mặt đi như tránh né ánh mắt của cô trong gương chiếu hậu, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Nhưng bà Williams lại khác, bà nhìn đi nhìn lại giữa hai người, đôi môi đỏ mọng kéo lên, nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Harumi không ngừng đắc ý, vừa không nói dối, vừa khôn khéo lừa được phụ huynh. Cô nghĩ thầm, chuyện ấm áp ôn nhu gì đó, ai biết hắn đối xử với bạn gái thật sự của mình như thế nào chứ?!

- -------------------------------

Cửa lớn dinh thự Williams hôm nay rộng mở hơn thường ngày, toàn bộ người làm xếp thành hai hàng dọc lối vào nhà, chuẩn bị một dạng nghi thức chào đón vô cùng trang trọng.

Bà Suto chống gậy đứng đầu hàng, cung kính cúi người.

"Mừng bá tước, lão gia và phu nhân về nhà."

Ngài bá tước khoát tay với bà, lúc này trên môi mới giãn ra một chút xem như mỉm cười với vị quản gia thân cận của mình.

Khi cả nhà vào phòng khách đã thấy trà và bánh được chuẩn bị chu đáo, sẵn sàng cho buổi trà chiều đúng chuẩn Anh Quốc.

Shenri một tay cầm gậy, tay còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy ông ngồi xuống.

"Ông nội, người vẫn khoẻ chứ?"

"Đương nhiên rồi, còn chưa nhìn thấy cháu dâu sao ta có chuyện gì được?" - Bá tước nửa thật nửa đùa, ánh mắt sắc bén như có như không nhìn về phía Harumi.

Shenri có thể cảm nhận được người bên cạnh đang run lên bần bật, người bình thường ai cũng không chống đỡ nổi mà run sợ trước ông nội hắn mấy phần. Nhưng con nhóc này ngoài mặt vẫn rất tươi tắn, xem ra cũng biết cách trấn tĩnh bản thân.

Hắn âm thầm thở dài, nhanh chóng thực hiện kế hoạch của bọn họ.

"Ông nội đừng lo lắng chuyện đó nữa, con đã có người trong lòng từ lâu." - Hắn nhìn qua Harumi, ngón tay hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt lên tay cô.

Harumi hơi ngạc nhiên giương mắt nhìn hắn.

"Bọn con đã hẹn hò được một thời gian nhưng cả hai đều chưa sẵn sàng, đến hôm nay mới chính thức mang Harumi đến gặp cả nhà, để ông nội và cha mẹ lo rồi."

"Vậy ư?" - Bá tước lên giọng, đuôi mày khẽ nhếch. "Nếu lần này ta không ép thì con định đến khi nào mới nói?"

Hiểu tính cách cha mình hơn ai hết, ông Williams ôn tồn lên tiếng: "Cha, người đừng tức giận nữa, dù gì Shenri cũng đã dẫn con bé đến đây rồi, cha cứ như vậy doạ hai đứa nhỏ sợ đấy."

Bá tước trông vẫn không hề nguôi ngoai, nhấp một ngụm trà do chính tay bà Suto pha ông mới xem như bình tĩnh được một chút.



"Ta vốn chưa từng muốn ép buộc con, nhưng con xem, có thằng đàn ông nào gần 25 tuổi vẫn vô tư thờ ơ như con không? Đã vậy còn là đàn ông nhà Williams?" - Đuôi mày kiếm sắc sảo nhướn lên, nhưng khi dời mắt sang Harumi thì ngữ điệu ngài bá tước có vẻ hoà nhã hơn một tí.

"Nếu đã qua lại lâu như vậy rồi, con bé là người con chọn thì tiến tới đi, mau chóng kết hôn nhân lúc lão già này còn chưa lú lẩn."

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước quyết định của ông, chỉ mới lần đầu gặp, Harumi còn nghĩ rằng ông sẽ điều tra cả họ nhà mình, nhưng xem ra tên thiếu gia này thật sự rất được cưng chiều.

Shenri lại ra sức ngăn cản chuyện kết hôn hết mức có thể.

"Khụ...nhưng Harumi còn chưa tốt nghiệp, con định..."

"Ây da chẳng lẽ kết hôn thì không thể tốt nghiệp sao? Ngày xưa cha mẹ còn cùng nhau tốt nghiệp rồi sinh ra con đấy!" - Bà Williams lên tiếng cắt ngang lời hắn, mỉm cười phấp phới như hoa nở mùa xuân.

"Quyết định vậy đi, bọn ta sẽ sắp xếp qua gặp nhà Izayoi bàn chuyện hôn lễ."

Ông Williams chốt lại vấn đề, chuyện ngài bá tước đã quyết thì có ai dám làm trái chứ?

Harumi nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, thấy cô có vẻ sợ hãi trước màn giáo huấn cháu trai của ngài bá tước, bà Williams tinh tế kéo lấy cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô trấn an.

"Harumi, con có sẵn sàng làm dâu nhà này chứ?"

Harumi hít một hơi, dè chừng với tất cả ánh mắt đang đổ về phía mình.

"Vâng ạ."

- -----------------------------------------

"Sao vậy? Bị ông nội tôi doạ sợ rồi?"

Shenri xoay một vòng vô lăng chạy ra khỏi dinh thự Williams, khẽ liếc nhìn người bên cạnh nãy giờ vẫn im thin thít.

Harumi chống cằm nhìn xa xăm: "Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn biến nhanh như vậy."

"Dù gì cũng đã nằm trong kế hoạch cả rồi, cả nhà tôi có vẻ rất thích cô."

Harumi không tin lời hắn, "thích" mà lại đáng sợ như thế ư? Chắc cũng chỉ có dòng họ kì quái như Williams làm được, cả một gia đình cực-kì-quái-lạ!

Lúc này gia đình quái lạ vẫn yên vị trên bàn trà phòng khách, không khí trái lại có hoà hoãn vui vẻ hơn vừa nãy.

"Là Izayoi đó sao?"

"Vâng ạ, là một doanh nghiệp có tiếng tăm ở thành phố Y, nhưng có vẻ gần đây đang gặp chút khó khăn." - Bà Williams mỉm cười, ngón tay thon dài lướt liên tục trên màn hình điện thoại với rất nhiều tin tức.

Ông Williams cất giọng, pha lẫn chút ý vị sâu xa: "Con nghĩ Shenri đã rõ tình hình, nhưng nó vẫn kiên quyết lựa chọn con bé ở thời điểm này."

Bá tước không lên tiếng, ông gõ ngón tay lên đầu gậy theo nhịp điệu, trong đôi mắt xanh biếc lại không nhìn ra tia cảm xúc gì. Rồi như nhớ đến chuyện gì đó, ông chợt mỉm cười.

"Cyrus, xem ra thằng nhóc giống ta và con, đều chỉ động lòng với phụ nữ trên mảnh đất này, ta nhìn thấy dáng dấp bà ấy trong con bé đó..."

Ông bà Williams cùng lúc mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bức tranh lớn được treo trang trọng trên lò sưởi. Chân dung một người phụ nữ với mái tóc đen tuyền xoã dài cùng đôi mắt trong sáng thuần khiết đang nhìn bọn họ, nở nụ cười ấm áp.

END CHAP
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.