Nhà hàng.
Thấy Phó Nhã Diệp cứ ngồi thừ người mà không ăn gì, Từ Chí Hàn hỏi. “Đồ
ăn không ngon sao?”
“Không có. Là… tôi no rồi.” Phó Nhã Diệp thở một tiếng, buông thìa.
“Tôi thấy cô chưa ăn được mấy miếng mà. Hay là… Sinh nó sai bảo cô nhiều
quá.” Từ Chí Hàn ăn một miếng thịt, nói.
“Không phải đâu. Anh Sinh không có sai bảo tôi làm nhiều đâu.”
“Vậy có thể là cô không thấy khỏe?”
“Không an lòng thì đúng hơn.”
“Như này đi. Nếu cô không an lòng có chuyện gì cứ tâm sự với tôi. Tôi là
người giỏi lắng nghe. Mà còn giỏi giữ bí mật nữa.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
“Cũng được. Là thế này… mà thôi không kể thì hơn.” Phó Nhã Diệp nghĩ
ngợi thế nào rồi không muốn kể nữa.
Nhưng điều đó là làm Từ Chí Hàn tò mò. “Càng làm vậy tôi lại càng muốn
biết. Kể đi mà. Nhé?”
“Là thế này. Tôi vừa mới biết là…”
“Anh Hàn.” Giọng của một cô gái cắt ngang lời Phó Nhã Diệp. Phó Nhã Diệp
quay đầu lại thấy một cô gái mặc đầm đỏ, dáng vẻ sành điệu bước lại chỉ
thẳng tay vào mặt cô. “Con này là ai?”
“Này cô em. Sao ăn nói khó nghe thế? Mặt mũi cũng xinh đó.” Phó Nhã Diệp
cười nhếch miệng.
“Sao tôi phải ăn nói hẳn hoi với cô? Con bồ nhí.”
“Đợi đã. Bồ nhí hả?”
“Vy à, đây không phải bồ nhí đâu.” Từ Chí Hàn vội cất tiếng.
“Khỏi phải nói thế đi anh. Bao lần anh phản bội em rồi? Lần này, chắc chắn
em không bỏ qua.” Trịnh Hân Vy hất ly nước vào mặt Phó Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.