“Cô hỏi đúng người rồi.” Lâm Quốc Hùng cười ranh mãnh, kể cho cô nghe
một chuyện. Rồi sau đó cô cầm kéo cắt hết hoa ở khu vườn của Lâm Quốc
Sinh.
Anh đi ngang qua trông thấy liền lớn tiếng bước lại. “Làm gì đấy?”
“Anh to tiếng làm gì thế? Giật hết cả mình. Tôi đang giúp anh đây. Muốn cắt
bỏ hết chỗ này phải không? Khỏi phải thấy lạ. Tôi sẵn lòng giúp. Anh cứ ngồi
đi. Để tôi làm cho xong.”
“Cô dừng lại ngay.”
“Cái gì?”
“Biến đi.” Lâm Quốc Sinh quát tháo, mắt trợn ngược lên. Có vẻ như vườn
hoa này rất quý đối với anh.
“Thái độ như thế là sao? Tôi đang giúp anh đó.”
“Biến đi.”
“Này. Tôi đang…”
“Cô biến đi đâu cũng được, miễn không phải ở đây. Và đừng để tôi thấy cô
bước chân tới đây nữa.”
Thấy Phó Nhã Diệp vẫn còn chưa chịu đi, Lâm Quốc Sinh lặp lại. “Tôi bảo cô
biến đi mà.”
Sắc mặt của anh trông vô cùng giận dữ, Phó Nhã Diệp không muốn ở lại để
nghe chửi thêm nữa, cô rời khỏi đó. Đến một nơi vắng vẻ, cô hét lên. “Đồ
điên. Đồ khùng. Đồ máu lạnh.”
Từ Chí Hàn bước tới, hỏi. “Diệp ơi. Có sao không?”
Biệt thự Lâm gia rất rộng, rất nhiều phòng. Từ Chí Hàn là bạn thân thiết của
Lâm Quốc Sinh thường xuyên tới chơi rồi ngủ lại cũng là điều dễ hiểu, thế
nên vì sao anh luôn có mặt ở Lâm gia.
Phó Nhã Diệp kể lại vì sao mình bị Lâm Quốc Sinh mắng sa sả. Từ Chí Hàn
ngạc nhiên. “Cô cắt hoa của Sinh à?”
“Đúng thế. Tôi đã có lòng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.