Mạnh Thiếu Khiêm trở về nhà đã là tám giờ tối. Lệ Ái thấy anh vào phòng ngủ liền đi đến trước mặt anh. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:
“Thiếu Khiêm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhíu mày một cái sau đó đáp:
“Được, em lại muốn nói gì nữa? Nếu là chuyện tình cảm của em thì tôi không muốn nghe.”
Lòng Lệ Ái trùng xuống nhưng cô vẫn không tỏ vẻ đau khổ thay vào đó là sự bình tĩnh mà nói ra bốn chữ:
“Em mang thai rồi”
“Lặp lại”
Mạnh Thiếu Khiêm gằn giọng, mắt nhìn chằm chằm Lệ Ái. Cô nói lại:
“Em nói em mang thai. Cái thai đã ba tháng”
Không gian như ngưng đọng, Mạnh Thiếu Khiêm từng bước áp sát Lệ Ái vào tường. Hơi thở trầm thấp vây lấy cô. Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm Lệ Ái lên, giọng nói tuy nhẹ như lông vũ nhưng vẫn mang đầy sát khí:
“Nói cho tôi đây không phải sự toan tính của em. Còn nữa, tại sao khi biết có thai em không nói với tôi?”
Lệ Ái căng thẳng mím môi, hai mắt mở to quan sát nét mặt người đàn ông. Dường như mọi sự yếu đuối trước đây đều đã trở nên chai sạn, cô vẫn giữ cho mình sự bình tĩnh mà đáp:
“Chuyện đã đến nước này rồi anh muốn nghĩ sao về em cũng được, em không biện minh gì cho mình cả. Còn việc không nói với anh khi vừa phát hiện là do em không đủ dũng khí. Anh còn bao nhiêu việc phải lo, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-nguoc-chieu-yeu-thuong/2537182/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.