Mạnh Thiếu Khiêm lắng nghe cô nói mà lòng hạnh phúc cũng như xót xa. Lệ Ái quá hiểu chuyện, cô luôn khiến anh phải tự hào vì những sự quyết tâm cố gắng chinh phục cái không thể của mình. Còn điều gì trên đời mà thỏ con anh chưa làm được nữa? Hình như còn nhiều nhưng việc cô làm được thì chưa chắc người khác đã làm được….Minh chứng là làm Mạnh Thiếu Khiêm anh từ băng thành lửa nồng nhiệt yêu cô.
Tiếng thở ấm nóng bên tai Lệ Ái, Mạnh Thiếu Khiêm đưa tay vòng ra trước cầm lấy bàn tay Lệ Ái rồi nói:
“Ái Ái, anh không thể khiến em cực khổ thêm nữa và cảm ơn em đã nghĩ cho anh nhiều như vậy, anh vui lắm. Nhưng anh chỉ muốn tốt cho em thôi và nếu em thích thì có thể đáp ứng em. Nhưng mà trong tầm kiểm soát nếu vượt giới hạn thì xem như bỏ nhé, không được tổn hại đến sức khoẻ. Kiệt nhi còn nhỏ nếu em muốn đến văn phòng thì có thể gửi thằng bé sang cho má Hạnh chăm chiều anh với em đến đón. Không thì làm tại nhà, em sẽ có được nhiều sự thoải mái và có thể chăm Kiệt nhi. Anh không ép em, em thích thế nào thì là thế đó. Phương án ba là anh đưa con trai đến công ty cùng mình luôn để tiện chăm sóc mà em cũng đỡ được một phần. Ái Ái em thấy thế nào?”
Lệ Ái suy ngẫm trong lòng anh, cô cũng nghĩ đến việc con trai còn nhỏ. Cô đi làm rồi bỏ bê con như trước thì tội lắm…Lúc ấy khó khăn nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-nguoc-chieu-yeu-thuong/2537081/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.