Vậy là cô ngoan ngoãn ngồi yên cho anh đút mình ăn. Dù cảm thấy có hơi khó chịu nhưng cô cũng đâu dám làm gì anh.
Ăn xong trời cũng khuya vừa tầm đến giờ ngủ. Anh đề cô nằm trên chiếc giường to lớn đó rồi lạng lùng nói
"Đêm nay cô ngủ phòng này. Tôi ở phòng bên cạnh, đừng hòng trốn thoát khỏi đây"
Nói rồi anh vội quay lưng đi. An Nhiên kề tai lên cạnh cửa nghe dấu chân. Cảm thấy dường như anh đang đi xa dần rồi cô mới dám mở cửa. Tưởng..bản thân được trốn thoát, ai ngờ. Vừa mở cửa ra thì đã thấy anh ngay trước mặt
"Tôi đã bảo là ở yên trong phòng, cô không những không nghe mà còn muốn chạy đi sao?"
"Tôi...tôi không có. Tôi chỉ muốn...đi...đi uống nước "
"Này cô gái, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Trong phòng có sẵn nước. Mau vào trong "
Nghe anh nói trúng tim đen nên cô chỉ biết nhăn nhó mặt mày rồi quay vào trong kiểm tra bình nước. Thấy có sẵn nước rồi cô cũng cười gượng một cái
"Tôi...ban nãy tôi không thấy, bây giờ thì có rồi, cảm ơn "
Sau đó thì cô lại quay vào trong, Thiên Dương cũng quay về phòng mình. Lần này thì anh đã thật sự đi rồi nhưng cô đâu dám bỏ trốn nữa. Nếu lỡ không may bị ảnh bắt được thì lúc đó...cô còn thảm hơn bây giờ
__Đêm nay cô thật sự không ngủ được. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn những suy nghĩ mơ hồ. Nào là cuộc phẫu thuật của mẹ cô, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953240/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.