"..."
"Xuống ăn cơm"
"Vâng"
Miệng thì vâng, chân thì bước, nhưng một bước của cô còn chưa bằng nữa bước của anh đã vậy chân cô còn đang bị đau nữa. Vậy nên cô đi rất chậm. Thấy cô chậm chạp, anh liền đến bế cô đi thẳng xuống dưới nhà, còn để cô ngồi vào ghế ngay ngắn rồi anh mới ngồi vào ăn cùng.
Một bữa ăn của anh vô cùng thanh đạm. Không quá mặn, ngọt, cũng như là theo chỉ tiêu đầy đủ dinh dưỡng. Bản thân An Nhiên thì rất thích ăn cay. Bữa cơm mà không có ớt cay thì cô khó mà ăn được. Ngược lại, Thiên Dương thì lại không thể ăn cay được, do tình hình sức khỏe của anh không cho phép anh ăn cay, vì thế trên bàn ăn chả có món nào cay cả.
Cô cứ ngồi chần chừ mãi mà không chịu ăn, thấy vậy Thiên Dương liền nhìn cô với đôi mắt khá nghiêm lại
"Sao không ăn?"
"T-tôi không ăn được"
"..."
Dì Lâm từ đằng bếp đi lên.
"Tôi nấu đồ ăn không hợp khẩu vị cô sao tiểu thư?"
"Không phải đâu ạ. Chỉ là... những món này... không có ớt nên con không ăn được thôi ạ"
"Ý cô là..."
"Con chỉ ăn được khi có một chút ớt cay thôi ạ. Đây chỉ là thói quen thôi nên không sao ạ"
Thiên Dương tiếp lời cô
"Ăn ớt nhiều không tốt. Tập thay đổi thói quen đi"
"Nhưng mà...."
"Tôi không thích nói một lời hai lần!"
"Vâng ạ"
Do thói quen đã lập từ lâu nên giờ ăn những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953234/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.