"Ở đây chỉ có mình và anh....anh....Anh...anh tỉnh rồi sao?"
Thiên Dương cố gượng người dậy, nhưng lại bị đau chỗ vết thương
"Anh nằm đi, không cần ngồi dậy "
"An Nhiên vẫn ổn chứ?"
Chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà đã nhắc đến người ta rồi, sao anh lại trở thành con người biết quan tâm người khác vậy chứ? Bình thường người ta có bệnh hoạng rồi chết đi chăng nữa thì anh cũng không thèm bận tâm đến vậy mà giờ... vừa cứu người để mình bị thương rồi còn đi lo lắng cho họ...
"Anh đã thay đổi rồi"
"Có sao?"
"Có, anh đã có tình người hơn...khoan đã...anh chỉ là quan tâm cô bé đó...Anh, Cố An Nhiên đó rốt cuộc là gì của anh vậy? Em nghe Thẩm Quân nói gì mà chị dâu tương lai của em, nhưng em không tin, giờ anh tỉnh lại rồi, mau nói đi "
"Thẩm Quân nói đúng sao lại không tin?"
Thiên Tâm đang bưng ly nước uống được vài ngụm, nghe anh nói cái.... như cơn mưa đổ xuống, cậu bị sặc nước, lần này bị sặc nước, Thiên Dương không những không mắng cậu ăn uống không cẩn thận mà anh còn lấy giấy lau cho cậu nữa, điều này khiến cậu ngạc nhiên đến đứng hình mất.
"Anh, anh thay đổi thật rồi"
"Bình thường mà"
"Không! Hôm nay anh không mắng em"
"Thích bị mắng?"
"Không phải thế, không sao, không mắng là được. Nhưng mà anh có thể nói rõ hơn về chuyện cô ta không?"
"Ai?"
"Cố An Nhiên "
"Chị dâu cậu "
"Thật sao?"
"Hiện tại tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953195/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.