"Dì à, dì đừng lo, không sao đâu ạ, có nhiều người như vậy... con mới thấy an toàn cho hai người"
Dù bà Từ có nói thế nào đi nữa thì cô và anh cũng không thể làm theo ý bà được, bởi vì sự an toàn cho bà nên họ mới làm như thế, nếu để lơ là e rằng đám người kia lại tiếp tục dỡ trò thối tha thì phải làm sao.
Trưa
Đến giữa trưa thì cả nhà cùng nhau ăn cơm. Ăn xong bữa thì là ai về phòng người nấy nhưng cô và anh thì không. Hai người họ cùng nhau ra ngoài khu vườn, nơi mà anh đã cố tình trồng hoa tulip kia. Ở đây tuy thuộc thành phố nhưng bầu không khí lại rất yên tĩnh, không gian cũng vô cùng thoải mái, dễ chịu.
"Hoa này... là ai trồng vậy ạ?"
"Thích không?"
"Thích, nhưng ai là người trồng?"
"Là người thương yêu em nhưng lại đối xử rất tệ với em. Là người em ghét nhưng em chưa bao giờ làm chuyện quá đáng với người đó"
"......"
"Là anh sao?"
"Sao lại nghĩ là anh?"
"Thì tôi đã từng nói là ghét anh, nhưng tôi chưa làm gì được anh cả. Rồi người nói thương tôi sai cách cũng chính là anh"
"Em đều nhớ những lời anh nói à?"
"hmmmm... Xem là vậy đi "
"Vậy em có thích những thứ này không? Anh đã cực khổ lắm chúng nó (hoa) mới được như vậy đó "
"Tôi đã kêu anh làm đâu mà bây giờ lại kể công với tôi "
"Anh không có kể công nhưng mà...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953192/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.