Không quan tâm đến mọi người nữa. Anh đứng dậy nhìn nhìn xung quanh, thấy được điểm bán thức ăn thì liền dắt cô đến đó.
Anh để cô ngồi đối diện với mình. Cố tỏ ra là vẫn còn giận cô nên anh mới không quan tâm đến cô. Anh đưa menu về phía cô để cô tự chọn món. Cô cũng đưa hai tay nhận lấy cái menu nhưng ánh mắt...ánh mắt cô long lanh chớp chớp nhìn anh. Miệng chúm chím nói
"Anh còn giận em hả?"
"....."
"Thiên Dương, anh đừng bơ em mà"
"Lên món rồi, ăn đi!"
"Sao anh mấy món cay không vậy? Anh không ăn được cay mà?"
"Bạn nhỏ ăn đi. Tôi không đói"
"Bạn lớn đừng vậy mà. Để em gọi món cho bạn lớn ăn nhé?"
"Không cần phiền thế đâu. Tôi già cả rồi, ăn làm gì nữa chứ, nhìn bạn ăn là đủ rồi "
"Bạn lớn còn nói chuyện kiểu đó là em giận bạn thật đó. Em khóc cho anh xem"
"....."
"Phục vụ. Cho tôi món....."
Thế là cô gọi ra mấy món không cay mà cũng không ngọt cho anh ăn. Anh vốn là người khá kén chọn trong việc ăn uống. Từ việc không ăn được cay do đau dạ dày, không thích ăn đồ ngọt ngoại trừ món cô làm, không thích ăn rau thơm. An Nhiên cũng hiểu ý anh nên kêu người kiên đi những thứ đó, chứ anh mà nhìn thấy thì liền sẽ không ăn.
Cô thì ngược lại, cô tự nhận xét rằng bản thân mình rất dễ nuôi luôn nha. Mà cô thích mấy cái cay cay với ngọt ngọt lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953107/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.