Chương trước
Chương sau
Tang Lạc ra khỏi lu, ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của mình, nước mắt khiến gương mặt cô như tắm qua nước. Máu trên sân thấm vào tà váy trắng của cô nhưng cô chẳng để tâm.

Hai mắt Tang Lạc càng lúc càng đỏ, tơ máu hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp ấy, hận ý le lói càng lúc càng đậm:

- Ma thần, ta nhất định phải móc tim người, phải giết ngươi trả thù cho phụ mẫu.

Bầu trời hôm ấy xám xịt, bóng dáng thiếu nữ thon gầy ngồi nguỵa trên sân, xung quanh là những xác chết tươm máu, tà váy trắng của thiếu nữ cũng nhuộm màu đỏ, mùi tanh tưởi bốc lên.

Đạo diễn giơ tay, hô:

- Cut.

Lúc này bóng dáng màu trắng nho nhỏ ấy vẫn còn ngồi yên tại chỗ, mọi người vẫn yên lặng nhìn cô.

Trà Dụ vốn định tiến đến coi cô thế nào thì Lục Phiêu Diêu đã thoát vai, cô đi về phía mọi người, tay liên tục xoa mặt, giọng điệu lại có chút vui đùa:

- Mắt em sắp đau vì khóc rồi.

Biên kịch cười lắc đầu, đùa giỡn:

- Yên tâm, phía sau Tang Lạc còn khóc nhiều hơn thế nữa.

Mọi người trong đoàn phì cười, không khí cũng dần hòa thuận hơn.

Trong khi đoàn phim đang quay phân cảnh của nữ chính thì Lục Phiêu Diêu đang thay đổi lớp trang điểm trên mặt, nhân viên trang điểm tì tay lên má lên, nhẹ nhàng chấm một nốt ruồi son lên dưới mắt.

Vẽ thêm một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực nho nhỏ lên trán.



Lục Phiêu Diêu nhìn bản thân trong gương, cô khẽ mỉm cười, cô gái trong gương với đôi mắt vẽ xếch lên giống tiểu hồ ly gian xảo, dụ hoặc, môi đỏ hồng căng mọng, vừa nhìn liền muốn cắn xuống đôi môi ấy.

Cô cũng thay bộ y phục khác, lần này y phục của cô lấy màu đỏ làm chủ, áo ngoài làm từ vải lụa mỏng tanh, thấy rõ da thịt. Phần áo trong khá ngắn, lộ ra eo nhỏ mềm mại trong xương, tà váy màu đỏ rực nhẹ nhàng xòe ra.

Lúc cô thay y phục thì Trà Dụ đã ra ngoài đợi cô. Anh mặc một bộ màu tím sẫm pha với họa tiết đen huyền, màu tím vốn kén người mặc nhưng khi ở trên người anh thì lại hợp đến bất ngờ.

Dáng người anh cao nhưng không quá gầy, thiên về rắn chắc nhưng vẫn không khiến người khác cảm thấy anh đô con.

Cổ áo anh rộng lại được nới lỏng, lộ ra phần cổ cùng xương quai nhìn, chỉ cần nắm cổ áo kéo xuống một tí thì sẽ dễ dàng thấy được cơ ngực săn chắc.

Lục Phiêu Diêu ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô nhanh chóng cuối đầu.

Thiên địa ơi, nhan sắc của anh đúng là quá quỷ quyệt rồi!!

Đoàn phim đang tiến vào khoảng thời gian làm việc nghiêm túc lại nhanh gọn, hầu như cảnh nào cũng không quay quá năm lần đã thành công. Đạo diễn Hồ vì thế nà tâm trạng cũng khá tốt, thấy cô và anh đến liền hào hứng nói:

- Mau vào diễn thử.

Lục Phiêu Diêu vẫn mới thuộc kịch bản sơ sơ nên cầm theo sấp kịch bản vào phim trường.

Trà Dụ vốn chỉ cần liếc vài lần thì đã thuộc kịch bản nên anh thoải mái không mang theo.

Biên kịch và đạo diễn đứng bên cạnh hai người. Chẳng hiểu sao cô thấy lúc này đạo diễn rất hào hứng hơn bình thường, ông ấy nhìn Trà Dụ:

- Nhóc ngồi xuống băng ghế này, lúc Tang Lạc bay đến thì ôm lấy eo cô bé.

Nói rồi ông quay sang nhìn Tang Lạc, dặn dò:

- Cảnh nhóc trà trộn vào phủ sẽ quay sau, lát ta cho thầy dạy múa đến hướng dẫn nhóc sau. Bây giờ nhóc sẽ được treo trên dây cáp, bay về phía tên ma thần, ngồi lên đùi hắn ta, rồi vươn tay vuốt ve hắn, quyến rũ hắn cho ta, biết chưa?



Cô há hốc mồm:

- Bốc lửa vậy sao đạo diễn?

Đạo diễn Hồ hứng thú cười lớn:

- Đúng, phải bốc lửa lên, hai nhóc phải quấn quýt lấy nhau. Ma thần Tần Du ấy dù không có tơ tình nhưng hắn ta có dục vọng, gặp kĩ nữ xinh đẹp lại quyến rũ đương nhiên hai người sẽ có lên giường rồi.

Mọi người thảo luận thêm chút nữa thì trực tiếp vào quay.

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị dây cáp, Trà Dụ lẳng lặng tiến về phía cô, anh rón rén vỗ lưng cô:

- Đừng hồi hộp, chỉ là diễn thôi. Có gì tôi dẫn cô theo.

Lục Phiêu Diêu gật đầu không đáp, cô một phần đang muốn thử treo người, một phần lại không biết lát đối mặt với anh như nào.

Dù sao hai người vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp đồng, vốn không nên có những hành động thân mật.

Dây cáp được gắn vào người cô, nhân viên buông tay khỏi dây:

- Lát nữa em chỉ cần cố giữ thăng bằng, sau đó tạo dáng như đang bay về phía trước là được.

Lục Phiêu Diêu ngoan ngoãn nghe dặn dò, vốn tưởng sẽ dễ, nào ngờat1 sau cô gần như xoay vòng vòng trên không trung.

Đạo diễn đành để cô học hỏi lại lần nữa, lần quay này ít ra cô không xoay vòng vòng nhưng biểu cảm trên mặt lại cứng đờ.

Quay lại lần thứ năm, Lục Phiêu Diêu cầm quạt lụa trên tay, xoay một vòng trên không trung, tay cô dùng quạt che đi gương mặt, sau đó nhẹ nhàng khép quạt lại phân nửa, lộ qua một góc mặt nho nhỏ xinh đẹp yêu kiều. Máy quay zoom lấy gương mặt cô, khi này cô liền bay về hướng ma thần Tần Du, tà váy mềm bay phấp phới, lớp áo lụa mỏng dán vào cánh tay cùng cơ thể cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.