1 tuần trôi qua.
Cô sống ở nhà anh cũng đã được một tuần, mọi thứ cũng không có gì quá thay đổi. Ở đây cũng bình yên, cô được chăm sóc tận tình, mọi người thì vui vẻ, hòa đồng.
Cô cũng nhận được tin từ bệnh viện là dạo gần đây sức khỏe của ba cô đã chuyển biến tốt trở lại, cũng đã hẹn được ngày với bác sĩ R.
Thời gian này phải cảm ơn anh rất nhiều khi giúp cô tìm ra được mẫu thuốc độc gửi cho bác sĩ nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Cô quyết định làm một bữa cơm coi như quà cảm ơn.
Cô nhờ mọi người đi chợ và chọn nguyên liệu nấu, cũng nhờ đầu bếp chỉ dạy và hướng dẫn cho mình những thứ anh thích ăn và không ăn được.
2 tiếng sau.
Nhận được sự giúp đỡ từ mọi người đã giúp cô hoàn thành bữa cơm sớm hơn dự tính. Cô gọi điện cho anh.
" Tiêu Dạ Tĩnh, trưa nay anh có về nhà không ?"
" Chắc không về được."
" Vậy tôi nấu bữa ăn này chẳng phải công cốc rồi sao..." Cô nhỏ giọng nói.
" Cô nói gì ?" Anh hỏi lại.
" Không có gì."
" Tôi nghe thấy rồi, cô mang đến công ty đi." Anh nhẹ nhàng nói.
Nói xong anh cúp máy, cô cũng không chậm trễ liền đi thay một bộ đồ khác.
****
Đến công ty.
Lần này cô không cần hỏi lễ tân, vừa bước vào liền có người đưa cô lên thẳng phòng của anh.
Cô gõ nhẹ hai tiếng thì nghe thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ca-doi-cua-tieu-tong/2682163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.