🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cậu chủ, cậu về rồi!” Quản gia cùng một số người hầu đứng chào.

Chuyện hôm nay đã đến tại Vũ Thần. Sau khi kết thúc cuộc họp anh lập tức về nhà ngay cũng may là không xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nói với Tuấn Hiền:

“Cậu tìm thêm vệ sĩ đi. Nhớ là tìm người uy tín!”

“Vâng chủ tịch!”

Nói xong hết câu Vũ Thần vội di chuyển lên trên phòng. Anh đứng trước cửa phòng gõ nhẹ ba cái “cốc, cốc, cốc” đợi một lúc vẫn không thấy bên trong phản hồi mới mở cửa vào.

Bên trong tối mịt chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ loe lói. Triệu Vy Vân giả vờ nhắm mắt, cô siết chặt tấm chăn trong tay.

Vũ Thần nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống giường, anh nhẹ nhàng kéo chăn phủ đến bả vai cô. Anh biết cô vẫn chưa ngủ bởi vì cô không ngủ sớm như vậy và hình như đêm nào cô cũng đợi anh về mới yên tâm ngủ.

“Em và con không sao là anh yên tâm rồi! Có chuyện gì thì nói anh biết nhé! Ngủ ngoan!

Vẫn còn một vài việc cần xử lý nên Vũ Thần tính lặng lẽ rời đi. Anh vừa đứng dậy khỏi giường thì bất giác đã bị Triệu Vy Vân chạy đến ôm lại từ phía sau.“Anh, anh đừng bỏ rơi em!” Cô không giữ được bình tĩnh mà bật khóc. Cả buổi tối hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều về những lời Vũ Gia Bảo nói. Cô chỉ đợi Vũ Thần thành thật với mình.

Nhìn cô gái nhỏ khóc lóc Vũ Thần vội xoay người lại, anh nhấc người cô lên cao, chẳng mấy chốc thân người nhỏ bé đã trụ ở trên thân người đàn ông.

Vũ Thần đưa mắt nhìn cô, anh đau lòng.

“Sao anh lại bỏ rơi em cơ chứ?"

Triệu Vy Vân không nói cô chỉ khóc, nước mắt rơi lã chã ướt hết cả vai áo của Vũ Thần.

"Hic hic..."

“Ngoan! Không khóc nữa!”

“Em ghét chú! Hưm!” Nói hết câu Triệu Vy Vân cắn vào cổ anh một phát đau thấu trời.

Dù đau đến thấu tận tâm can Vũ Thần cũng không dám rên la bất cứ tiếng nào. Anh để yên cho cô mặc sức cắn xé để giải tỏa ấm ức trong lòng.

Ban đầu Triệu Vy Vân chỉ nghĩ cắn để cảnh cáo Vũ Thần ai ngờ vết cắn của cô lại trở nên sâu đến vậy. Cô đưa mắt nhìn vết thương rồi lại đưa mắt nhìn Vũ Thần. Chỉ trách tại anh không ngăn cô lại.

“Chú... chú bị thương rồi!”

Vũ Thần khế cười, anh bế cô lại sofa ngồi. Triệu Vy Vân ngồi ở trên đùi anh xoắn xít nhìn vết thương.

“Anh không sao! Anh cũng không đau!”

“Xin lỗi chú!”

“Anh không sao miễn là em thích thì đau đớn như thế nào anh cũng sẵn sàng.”

“Chú...” Triệu Vy Vân lấy ngón tay đặt trên môi anh không cho anh nói tiếp.

Cô sợ khoảng thời gian hạnh phúc này sẽ tan biển.

Vũ Thần nắm lấy bàn tay gầy gò, anh mấp máy cánh môi nói.

“Anh không biết Vũ Gia Bảo đã nói với em những gì nhưng anh tin rằng em sẽ nhận ra được tình cảm của anh hoàn toàn là sự thật ngay cả khi em đánh anh đến chết anh vẫn chỉ nói rằng: Anh yêu em!”

“Chú! Em thật sự rất sợ nếu như một ngày không nhìn thấy chú nữa.

“Anh phải ở đây bảo vệ em và con chứ?”

“Chú!”

"Hum?"



“Chú yêu em nhiều không?”

“Nhiều!”

“Chú thương em nhiều không?”

“Nhiều!”

“Chú nhớ em nhiều không?"

“Nhiều!”

“Nhiều như thế nào?"

“Ưm... nhiều như Vy Vân yêu anh vậy? Còn Vy Vân, em có yêu anh nhiều không?"

“Vâng!”

“Nhóc con, suốt ngày chỉ biết bày trò hư hỏng.”

“Ưm... không cho chú đi đâu hết.” Triệu Vy Vân ôm chầm lấy người Vũ Thần. Cô cảm nhận sự ấm áp từ lòng ngực anh toả ra.

“Muộn rồi! Anh bế em lên giường ngủ.”

“Không... muốn ngủ với chú cơ!”

“Ưm... Vũ Thần bất giác cắn vào môi của Triệu Vy Vân. Anh nghiêm khắc lạ thường.

“Đổi lại cách xưng hô đi! Để Hạ An và tiểu bảo bảo nghe được không hay đâu.”

“Không muốn! Thích gọi bằng chú, chú già!”

“Dám chê anh già sao?"

Vũ Thần ra sức chọc vào eo cô, anh chọc lét cô đến nỗi cười ngất nghẻo.

“Ngoại trừ có người khác thì em gọi như thế nào cũng được cả."

“Chú như vậy mới ngoan chứ!”

“Hôm nay anh hơi mệt, em...

“Dạ được!”

Vũ Thần bật cười, anh thở phào nhẹ nhõm sau đó ngã lưng ra sofa.

Âm thanh chóp chép bắt đầu cất lên. Triệu Vy Vân mạnh bạo gặm nhấm đôi môi khô khan của anh tạo cho anh cảm giác tê tê đầu lưỡi. Cô chủ động vuốt ve cơ thể nóng rực của anh, từng tấc da thịt của anh cô đều rất rõ. Cơ thể khỏe khoắn này đã nhiều lần khiến cô rạo rực, cô nhớ anh nhớ cơ thể này.

Triệu Vy Vân ngồi trên người Vũ Thần, cô liếc nhìn gương mặt bơ phờ của anh rồi tiếp tục hành sự.

Chiếc áo sơ thoáng chốc đã rơi xuống sàn. Từng ngón tay vuốt dọc xuống từ ngực đến rốn.

“Ưm... bé cưng!”

Cô mạnh dạn tháo thắt lưng của anh ra, tháo nút, tuột dây kéo xuống tận đáy.

"Ơ!"

“Sợ?”

“Không!”



Cô uốn lượn hôn lấy môi anh, hôn cổ, hôn ngực, hôn bụng, hôn vào chỗ đó.

*Chụt*

"Ưm... ưm..."

Cô ngước nhìn anh từ vị trí ở dưới, nhẹ nhàng hôn và quan sát toàn bộ cảm giác của anh.

Anh mím chặt môi, tay siết chặt lấy ghế sofa cấu xé.

“Ưm... Vy Vân.... em đâu rồi?"

“Em đây!”

Cô ngậm lấy cây kẹo mút và mút chóp chép. Nước bọt bám lên trên bao phủ hết toàn bộ. Vũ Thần uốn éo không thể ngồi yên anh cắn môi, miệng liên tục rên rỉ.

“Aaaaa.... Anh yêu em!”

*Chụt chụt*

“Chú, nó to...”

"Ưm.... Ưm...."

“Anh bắn vào trong được không?"

Triệu Vy Vân ban đầu nói không nhưng lúc sau lại gật đầu:

"Ưm.... ừm..."

"Aaaa.... aaaaa!"

Thật không tưởng tượng nó lại có vị khó nuốt như vậy. Đắng không tả nổi. Cô vội phun xuống sàn nhưng một giây sau đó liền phải hối hận vì...

Vũ Thần thấy hành động nhăn nhỏ của cô liền tức tối đè cô lên giường. Anh tức tối vì cô lại phun đi những tinh túy anh dành cho cô.

Vũ Thần cắn xé bờ môi của cô, anh bắt cô phải nuốt hết.

“Em dám khinh thường tôi sao? Em có biết những lần em lâm trận bao nhiêu nước của em tôi đều li*m sạch không để rơi một giọt. Còn em thì lại chê tôi như vậy có công bằng không?”

“Không phải! Ưm... chú đừng!”

“Được lắm! Xem như tại ông này ham cỏ non nên mới hạ thấp bản thân mình như vậy. Chẳng bằng đêm nay tôi dập ch*t em luôn như vậy cho em biết vừa đau vừa suo*ng là như thế nào?”

Không đợi hết câu Vũ Thần cứ thế đâm thẳng vào trong anh, anh đưa ra đưa vào liên tục mỗi nhịp thúc đều khiến cho Triệu Vy Vân phải thốt lên vì đau.

“Mạnh quá!”

“Cứ cảm nhận từ từ đi! Ông đây vẫn chưa lên đỉnh đâu!”

"Ưm... ưm...."

“Chú mạnh bạo quá!”

Mấy lời từ miệng Triệu Vy Vân thốt ra càng làm Vũ Thần sung sức, anh điệu nghệ dập trên người cô như một chiếc máy.

Tầm 30 phút sau Triệu Vy Vân dần mệt lả, cô run rẩy van xin anh.

“Chú, em mệt quá sắp không thở nổi...

“Nhận lấy... aaa...

Một dòng nước nóng hổi trào vào trong người cô, bên trong cô nóng hổi ấm áp đến nỗi khiến anh không muốn ra khỏi. Anh mãn nguyện nằm trên người cô cảm nhận từng nhịp đập của cả hai vang lên. Hai cơ thể trần trụi bám lấy nhau không rời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.