Nói xong hết câu, Mỹ Kỳ cứ thế xông vào bên trong biệt thự. Ả vừa ngông ngáo vừa cất giọng thật lớn:
“Hạ An! Con gái của mẹ! Hạ An! Hạ An! Con đâu rồi?”
Giọng nói lớn đến nỗi trên tầng 2 vẫn có thể nghe rõ mồn một. Tiểu công chúa đang chăm chú vẽ tranh bỗng khựng lại vì tiếng gọi thất thanh phát ra ở dưới nhà.
Đã lâu lắm rồi Hạ An mới có cơ hội được gặp mẹ. Tiểu công chúa cứ thế chạy ào xuống dưới nhà đến nỗi đi chân trần.
“Mẹ! Mẹ phải không?”
Hạ An xuất hiện giống như vị cứu tinh của Mỹ Kỳ. Ả chạy đến ôm chầm đến cô con gái mà mình đã nhẫn tâm vứt bỏ.
Bên ngoài đám người hầu cũng chẳng thể ngăn cản gì được nữa.
Gặp được Hạ An, Mỹ Kỳ bày ra bộ mặt đáng thương, ả khóc khóc khuỵu gối trước Hạ An để buông lời ngon ngọt dụ dỗ cô bé.
“Hạ An! Mẹ nhớ con lắm! Con ở với mẹ được không?”
“Mẹ! Mẹ muốn ở với con sao?” Tiểu công chúa ngây thơ đáp trả bằng chất giọng hồn nhiên, hai mắt long lanh tròn xoe.
“Ừm! Mẹ muốn gặp con nhưng bố... Nói đến đây Mỹ Kỳ bỗng nhiên im lặng. Ả gian xảo thứ hai thì không ai dám tranh vị trí thứ nhất.Tiểu công chúa trước giờ luôn muốn có một gia đình có đầy đủ cả bố và mẹ. Lần này, Hạ An nhất định sẽ xin bố để mẹ được ở lại đây với mình.
“Mẹ! Mẹ đứng dậy đi! Con sẽ xin bố cho hai mẹ con mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-be-duong-/3614483/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.