Vũ Thần nóng giận vừa đi vừa tháo cà vạt bước ra khỏi phòng làm việc, chẳng may lại gặp trúng Vũ Gia Minh. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt hận thù nhưng hơn hết thằng nhóc Vũ Gia Minh chắc chắn không dám dám chống đối Vũ Thần ngoại trừ khi có sự can thiệp của Tố Uyên. 
“Chú! Cháu nghe chú bị bệnh! Chú khỏe hơn chưa?” Vũ Gia Minh giả tạo hỏi. 
Vũ Thần bật cười, anh đâu còn lạ lẫm với mấy chuyện như thế này. Thằng nhóc này xưa nay chỉ biết nấp dưới váy của mẹ mình nên cũng chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc ăn hại. 
“Chưa chết là may rồi! Vẫn còn sức để tiếp tục chiến đấu.” 
Vũ Gia Mình cười phì, tay đút vào túi quần vênh váo: 
“Chú cứ nói như thể sắp có chiến tranh diễn ra vậy?” 
“Không đủ trình!” Vũ Thần nói xong hết câu, liếc mắt bỏ đi. 
Vũ Gia Minh nhìn theo với ánh mắt khiêu khích vì hắn biết sớm hay muộn gì chiếc ghế mà Vũ Thần đang nắm giữ cũng sẽ thuộc về tay mình. 
Vũ Thần tức giận đùng đùng bỏ đi. Hai tay đút vào túi quần ngang nhiên bước đi. 
“Gọi cho Trương Quý đến đây ngay đi!” 
“Vâng! Giám đốc!” 
Ba mươi phút sau, Trương Quý có mặt tại phòng làm việc của Vũ Thần. 
Không cần gõ cửa Trương Quý cứ thế xông vào phòng làm việc của Vũ Thần. Nhìn thấy Vũ Thần, Trương Quý như cá gặp nước xà đến ôm Vũ Thần vào lòng còn hun hít như người yêu mấy tháng chưa gặp. 
“Gì thế anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-be-duong-/3532034/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.