Chương trước
Chương sau
Từ Thiên Phương mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng đứa bé vẫn chưa chịu ra ngoài, cô thật sự là sắp hết hơi rồi.
"Vợ à, cố lên! Anh biết em làm được mà, chỉ một chút nữa thôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đây cũng là lần đầu tiên thấy phụ nữ sinh con, trong lòng vừa mừng vừa lo lắng, anh chỉ hi vọng cô có thể mạnh khoẻ sinh con ra. Nếu có thể, anh cũng chỉ mong mình nhận lấy những đau đớn mà cô đang trải qua.
"Gyaaaa..." Từ Thiên Phương có anh bên cạnh cổ vũ, cô gắng hết sức hít sâu một hơi.
"Ra rồi, đứa trẻ ra rồi!" Lúc này bác sĩ mừng rỡ kêu lên, bà ấy bế đứa trẻ của hai người lên, là một bé gái rất đáng yêu.
"Con...con của em!" Từ Thiên Phương nước mắt rưng rưng khó khăn kêu lên. Đến khi bác sĩ đặt đứa trẻ vào lòng, cô nhìn con gái mỉm cười, rồi cũng kiệt sức mà ngất đi
"Phương Phương!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hốt hoảng hét lớn.
Sau khi sinh xong, Từ Thiên Phương được đưa vào phòng hồi sức, cô mê mang đến một ngày sau mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô đã vội nhìn quanh tìm con gái.
"Con của em đâu? Em muốn nhìn con thêm một chút!" Gương mặt nhợt nhạt, cô hỏi Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
"Con bé đang ngủ rồi, chờ một chút, để anh bế đến cho em!" Anh ngồi xuống vén mái tóc của cô sang một bên, rồi đứng lên đến chỗ của con gái, cẩn thận bế đứa trẻ đưa cho cô.
Từ Thiên Phương hạnh phúc ôm con gái vào lòng, không có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc của cô lúc này. "Thật dễ thương!" Nói rồi cô nhẹ hôn lên trán cô bé.
"Đúng vậy, rất dễ thương! Có phải con bé rất giống em không? Cho nên mới xinh xắn đáng yêu như vậy!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ mỉm cười phụ hoạ.
Nhìn Từ Thiên Phương bỗng chốc anh lại thấy đau lòng, lần này chỉ là sinh một đứa, mà cô đã đau như chết đi sống lại thế này, vậy lần trước cô sinh Thiên Long và Thiên Bảo, thì còn đau đến cỡ nào nữa đây.
"Em muốn đặt con gái tên gì đây?"
"Thiên Kim, em thấy cái tên này rất hợp với con bé!"
"Được, cái tên này rất hay! Con có nghe hay chưa, sau này con sẽ là Thiên Kim của ba mẹ!"
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đưa tay trêu đùa con gái, ấm áp nhìn hai mẹ con.
"Papa, mami, con muốn gặp em gái!" Lúc này Ân Vệ và Alice cũng đã đưa Thiên Long, Thiên Bảo đến. Cậu nhóc vừa chạy vào đã lớn tiếng đòi gặp em, rồi lon ton trèo lên giường bệnh.
"Woah, đây là em gái sao? Thật sự đáng yêu quá!" Thiên Bảo ngón tay nhỏ xíu chọt chọt vào mặt đứa trẻ, làm cho em khó chịu mà nhăn mặt lại.
"Tiểu Bảo, mẹ và em hiện tại đang rất mệt, em đừng làm phiền hai người họ!" Thiên Long đưa tay đẩy mắt kính lên, bộ dáng anh trai lên tiếng.
"Ồ, em biết rồi!" Lúc này cậu nhóc mới nhào vào lòng của Thiên Kỳ, ngồi yên ở đó nhìn em gái nhỏ từ xa.
"Tiểu thư, tôi có thể bế một lát được không?" Alice cũng không nhịn được, bước đến hỏi.
"Dĩ nhiên!" Từ Thiên Phương gật đầu đồng ý, cô nhẹ nhàng trao con gái cho cô ấy.
"Cô bé thật giống tiểu thư, nhìn cái mũi này đi, không lẫn đi đâu được!" Alice vừa ôm em bé, vừa thích thú kêu lên.
"Chúng ta sau này cũng có thể sinh một đứa như vậy mà, nếu em đồng ý lấy anh!" Ân Vệ ở bên cạnh thừa cơ hội nói vào. Không biết hắn đã tỏ tình với Alice bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị cô từ chối.
"Ai muốn sinh con cho anh chứ? Đừng có nói bậy!" Cô ấy đỏ mặt đáp.
Mọi người ở trong phòng lại cười lớn, Alice rõ ràng là tình trong như đã, mà mặt ngoài còn e đây mà.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Từ Thiên Phương mỗi ngày đều được Hoàng Phủ Thiên Kỳ chăm sóc chu đáo. Công việc ở Diamond anh giúp cô quản lý, còn cô chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi và trông con, cho đến khi hết ở cữ là được.
Những ngày cô ở nhà, Lâm Lạc Nhi cũng trở về chăm sóc cô, cả Marcus và Daniel cũng vậy. Vào ngày đầy tháng của đứa trẻ, mọi người đều dành cho những lời chúc tốt đẹp, và những món quà khủng cho cháu gái.
"Cháu gái của bà ngoại thật đáng yêu mà! Cho bà hôn một cái nào!" Lâm Lạc Nhi ôm bé con vào lòng hôn hôn.
"Sarah, cho tôi bế một chút nữa!" Marcus đứng bên cạnh lên tiếng, hai ông bà lại tranh nhau bế em bé.
"Haizzz, ông bà có cháu gái liền quên mất chúng ta, thật buồn quá đi!" Thấy mình bị làm lơ, Thiên Bảo tỏ ra buồn bã nói.
"Được rồi, nếu ông bà không thương nữa thì có cậu hai thương, mau đến đây nào!" Daniel dang tay ôm lấy hai cậu nhóc vào lòng nói.
"Chỉ có Thiên Bảo muốn ôm thôi, con thì không!" Thiên Long bất lực nói.
Nhìn một nhà hạnh phúc thế này, Từ Thiên Phương trong lòng không còn mong mỏi gì nữa. Đây chính là ước mơ mà từ lâu rồi, đêm nào cô cũng thầm cậu nguyện, giờ thì cuối cùng ông trời cũng đã cho cô toại nguyện rồi.
"Vợ à, cảm ơn em vì đã vất vả sinh con cho anh! Cũng cảm ơn em, vì đã cho anh một gia đình nhỏ, cho anh được làm chồng của em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bất ngờ ôm cô từ phía sau, anh thỏ thẻ vào tai của cô nói.
"Anh biết như vậy là tốt rồi! Thiên Kỳ, nếu sau này anh còn làm cho em đau lòng, cẩn thận em sẽ mang ba đứa trẻ biến mất khỏi thế giới của anh!" Từ Thiên Phương xoay người ôm lấy cổ anh đáp, đối mắt to tròn kiên định nhìn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.