Từ Thiên Phương dứt khoát xoay người mở cửa, sau cánh cửa Alice và Ân Vệ vậy mà đã đứng ở đó chờ sẵn. Nhìn thấy người trước mặt, cô vô cùng bất ngờ. 
"Tiểu thư, thật sự đúng là cô rồi!" Alice mắt đầy nước kêu lên, chân cô ấy hiện tại đã có thể tập tễnh đi vài bước, nhưng vẫn chưa thể đứng vững. 
"Alice, cẩn thận!" Mắt thấy cô ấy chuẩn bị ngã, Từ Thiên Phương vội vàng tiến lên đỡ lấy. 
"Tiểu thư, mấy năm qua người sống thế nào? Có tốt không, ăn uống có đầy đủ dinh dưỡng chứ?" Cô ấy thì không màng đến việc mình còn chưa đứng vững, chỉ lo lắng cho Từ Thiên Phương mà hỏi dồn dập. 
"Tôi ổn mà, cô không thấy tôi vẫn như xưa sao?" 
"Tiểu thư, lỗi là của tôi, là tôi không bảo vệ tốt cho cô! Cô khoẻ mạnh như vậy tôi thật sự rất mừng, như vậy tôi cũng có thể ăn nói với ông chủ dưới suối vàng rồi!" Alice lau nước mắt nói, cô ấy bao nhiêu năm qua vẫn luôn tự trách về bản thân không thể bảo vệ tốt cho chủ nhân của mình. 
"Alice, chân của cô có thể lành hay không?" Từ Thiên Phương lo lắng cho cô ấy hỏi. 
"Bác sĩ nói tôi có thể đi lại được, rất nhanh thôi sẽ không cần dùng nạn nữa!" Alice mỉm cười đáp. 
"Vậy thì tốt rồi!" Từ Thiên Phương gật đầu nói. 
"Tiểu thư, nếu chân tôi có thể đi lại được, tôi có thể quay về bên cạnh cô không?" Alice ánh mắt mong chờ nhìn cô hỏi, có lẽ được giúp đỡ Từ Thiên Phương chính là mơ ước của cô ấy. 
Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/1733492/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.