Chương trước
Chương sau
" Nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi gặp Hứa Uyển Nhi một lần!" Biết Cung Trạch sẽ không dễ dàng nói ra, nên Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã bàn điều kiện với hắn.
" Ngươi nói thật sao?" Cung Trạch ánh mắt mừng rỡ hỏi, mặc dù người ta có lẽ không nhớ đến hắn, nhưng hắn vẫn muốn gặp cô ta để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
" Ta sẽ không lừa ngươi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nghiêm giọng trả lời hắn.
" Thành giao! Nếu như ngươi dám lừa gạt ta, ta có chết cũng sẽ ở địa ngục nguyền rủa ngươi!" Cung Trạch nhếch môi cười nói.
...
Sau khi chăm sóc cho hai đứa trẻ xong, Từ Thiên Phương gọi Lucas đến, cô muốn hắn đi tìm nơi ở của Alice cho cô.
" Tiểu thư, cô gọi tôi có gì căn dặn sao?" Lucas bước vào lên tiếng hỏi.
" Anh giúp tôi đi tìm Alice, xem thử cô ấy là đang ở đâu, có thông tin thì báo ngay cho tôi!" Cô nhìn hắn căn dặn.
" Vâng, tôi đi làm ngay đây!" Lucas nói xong liền gật đầu đi ra ngoài.
Từ Thiên Phương lúc này suy nghĩ lẫn lộn, cô rất vui khi biết Alice vẫn may mắn còn sống, nhưng lại lo sợ vì Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng biết được sự tồn tại của hai đứa trẻ và thân phận của cô.
" Nếu chuyện đã đến nước này, mình chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh mà thôi!" Cô siết chặt tay nói, đôi mắt sục sôi ngọn lửa thù hận.
Cô không biết Hoàng Phủ Thiên Kỳ muốn cái gì, nhưng nếu anh có ý định giúp Đông Phương Ngọc Châu mà hãm hại con trai của cô, thì cô sẽ cùng anh cá chết lưới rách.
Một bên Hoàng Phủ Thiên Kỳ trở về từ nơi giam giữ Cung Trạch, sau khi nghe hắn kể lại tường tận chuyện của ba năm trước, anh hận bản thân không thể giết chết Đông Phương Ngọc Châu ngay lập tức.
" Bệ Hạ, bây giờ nên xử lý thế nào? Không thể lại bỏ qua cho Đông Phương Ngọc Châu như vậy?" Ân Vệ cũng rất bức xúc, bởi vì Alice cũng bị hại trong kế hoạch của cô ta.
" Đi tìm Hoàng Phủ Minh Việt, đến lúc sử dụng ông ta rồi!" Anh nói rồi lại đi nhanh ra xe.
Hai người nhanh chóng đi đến biệt thự riêng của Hoàng Phủ Minh Việt, ông ta hiện giờ vẫn còn rất thảnh thơi, chưa biết nghiệp ông ta gieo chuẩn bị ập xuống.
" Bệ Hạ, không biết ngài đến đây làm gì? Chờ một chút, tôi vào trong thông báo cho Công Tước một tiếng!" Người hầu thấy anh đi vào trong, liền vội vàng nói.
" Không cần đâu!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn bà ấy nói, rồi nhanh chân mà bước vào trong.
" Chờ đã, Bệ Hạ!" Nữ hầu cuống quýt chạy theo, nếu để anh tự tiện xông vào như vậy, bà ta chắc chắn sẽ bị xử tội mất.
Hoàng Phủ Minh Việt lúc này đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang trên tay, ông ta nhàn nhã ngắm cảnh vật trong vườn nhà, có thể thấy ông ta rất tự do tự tại.
" Có vẻ như ông rất thảnh thơi? Chú của tôi ơi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lên tiếng, giọng đầy châm chọc.
" Là mày? Sao mày lại đến đây chứ? Mau cút đi, đừng xuất hiện trước mặt của tao!" Hoàng Phủ Minh Việt rất không vui khi nhìn thấy anh, ông ta không kiêng dè mà đuổi anh đi.
" Ngài công tước, hình như ngài đã quên mất thân phận của Bệ Hạ rồi nhỉ?" Ân Vệ đứng bên. cạnh không hài lòng nói vào, hắn còn muốn động tay động chân với ông ta.
" Ân Vệ, cứ bình tĩnh!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhếch môi bảo hắn dừng lại, anh ung dung đi đến trước mặt ông ta.
" Trong tay tôi hiện có đầy đủ bằng chứng ông đã mang bí mật quốc gia bán đi, lại còn có không ít chứng cứ hối lộ, ông nghĩ tôi nên làm gì với nó đây?" Anh mân mê chiếc đồng hồ trên tay, trầm giọng hỏi ông ta.
" Cái gì? Mày đang đe dọa tao sao?" Hoàng Phủ Minh Việt trong mắt nổi lên tơ máu, ông ta rõ ràng là tức giận, cũng như có tật nên giật mình.
" Ông cũng biết tính của tôi có đúng không? Trước nay tôi không thích dọa ai cả, tôi nói được là sẽ làm được! Mấy năm nay ông tưởng tôi ngu ngốc làm con rối cho ông và Đông Phương Gia sao? Tôi không lôi ông ra bởi vì tôi cần nó để áp chế ông, giờ là lúc cần thiết!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nở nụ cười ranh mãnh đáp.
" Mày...mày..." Ông ta tức giận đến không nói nên lời.
" Giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là giúp tôi xử lý Đông Phương Gia, hai là nửa đời còn lại sẽ cho ông rục xương ở trong nhà giam, ông chọn đi!" Anh không nói nhiều, mà lập tức ra điều kiện với ông ta.
" Mày được lắm!" Ông ta thở hồng hộc, có vẻ như bệnh tim của ông ta sắp tái phát.
" Ông có hai mươi bốn tiếng để trả lời, nên nhớ là đừng làm chuyện gì dại dột, người của tôi thật ra đã bao vây xung quanh rồi!" Nhìn thấy sắc mặt của ông ta dần trở nên trắng bệch, anh không muốn kích động ông ta thêm liền đánh tiếng rời đi.
Anh không muốn ông ta chết ngay lúc này, bởi vì ông ta còn giá trị để sử dụng, so với Đông Phương Gia mưu mô xảo quyệt, ông ta cũng chỉ thuộc dạng tôm tép.
Hoàng Phủ Minh Việt gục đầu xuống, ông ta ôm lấy ngực đầy đau đớn, ánh mắt nham hiểm nhìn theo bóng Hoàng Phủ Thiên Kỳ dần đi khuất.
" Khốn...nạn!" Ông ta khó nhọc nói vài tiếng, rồi cả cơ thể cứ như vậy đổ gục xuống đất.
Người hầu của ông ta lúc này mới vội vàng chạy đến, bọn họ cẩn thận đỡ lấy ông ta đi vào trong nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.