" Vẫn là anh trai tốt nhất!" Cô mỉm cười nói, thật sự thì từ lúc Lâm Lạc Nhi cứu cô về, thì Daniel vẫn luôn lo lắng chăm sóc cho cô rất nhiều. 
" Bây giờ anh phải ra sân bay rồi, em ở lại nhớ cẩn thận!" Anh đứng lên xoa đầu cô nói, rồi cầm lấy áo khoác trên ghế đi nhanh ra ngoài. 
Hành lý đã được trợ lý sắp xếp mang đi, trước khi lên xe Daniel còn quay người lại giơ tay tạm biệt cô. Từ Thiên Phương cũng nở nụ cười nhẹ đáp lại anh. 
Xe bắt đầu lăn bánh hoà vào dòng xe cộ đông đúc, lúc này nét mặt của Daniel cũng trầm xuống, anh thật sự thấy khó chịu khi nghe Từ Thiên Phương gọi mình là anh trai. Anh lại mở điện thoại lên, nhìn vào tấm ảnh gia đình trên màn hình, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô. 
" Giá như...em không phải con gái của mẹ!" Anh thở dài nói, đoạn tình cảm này không đúng, cho nên anh cũng sẽ chôn chặt trong trái tim của mình. Chỉ cần có thể nhìn cô vui vẻ, sống hạnh phúc với anh đã là quá đủ. 
Sau khi anh trai rời đi, Từ Thiên Phương cũng quay trở về phòng ngủ, cô cần chuẩn bị vài thứ để đi gặp một người. 
" Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Lucas thấy cô cầm túi xách đi ra vội lên tiếng hỏi. 
" Đến trại giam!" Từ Thiên Phương gương mặt trầm ổn trả lời 
Lucas vô cùng thắc mắc, bởi vì hắn không nghĩ cô có quen ai ở trại giam, nhưng hắn cũng không dám hỏi thêm, nhiệm vụ của hắn chỉ là bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/1733468/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.