Chương trước
Chương sau
Hoàng Phủ Thiên Kỳ là đang xem hắn muốn nói gì, nhưng lúc này Từ Thiên Phương từ trên lầu đi xuống. Cô mặc một chiếc váy hồng nhẹ nhàng, vóc dáng yêu kiều thu hút đối phương.
" Phương Phương, chiếc váy này rất hợp với em, cứ như nó được may riêng cho em vậy!" Cung Trạch lên tiếng trước, cái miệng quả nhiên không tầm thường.
" Cảm ơn anh!" Từ Thiên Phương mỉm cười gật đầu, cô lướt qua Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngồi xuống bàn ăn sáng.
" Anh không đến ăn sáng sao? Mà hai người chắc cũng biết nhau rồi, em chắc không cần giới thiệu đâu!" Nhưng chợt nhớ ra, cô lại quay sang nhìn anh hỏi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ gương mặt vẫn lãnh đạm, anh hít sâu một hơi rồi ngồi xuống cùng Ân Vệ, đôi mắt vẫn để ý đến Cung Trạch không thôi.
" Phương Phương, em ăn cái này đi!" Cung Trạch lại tiếp tục tấn công, hắn gắp cho cô một miếng thịt xông khói nóng hổi, hành động tỏ ra vô cùng thân mật.
" Để em tự làm được rồi, anh cũng ăn đi!" Từ Thiên Phương ái ngại nói.
Cô lại không để ý đến ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này, nó như muốn ăn tươi Cung Trạch vậy. Hơi thở của anh bắt đầu nặng nề hơn, anh cố gắng ăn bữa sáng của mình thật nhanh.
" Thiếu gia, anh ăn nhiều một chút!" Ân Vệ bên cạnh lại chăm sóc anh như bảo mẫu.
Việc tưởng chừng chỉ có như thế, nhưng đột nhiên Cung Trạch lại đưa tay về phía Từ Thiên Phương, hắn cẩn thận lau đi bọt sữa trắng đang dính trên khoé môi của cô.
" Ở yên, để anh giúp em!" Hắn nói.
" À, không...không cần đâu!" Từ Thiên Phương theo quán tính vội vàng đẩy mạnh hắn ra.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này đã không thể chịu đựng thêm, anh đặt muỗng nĩa xuống bàn, rồi đứng lên đi thẳng về phòng ngủ của mình. Ân Vệ thấy chủ nhân của mình rời đi rồi, hắn cũng đứng lên đi theo, trước khi đi còn không quên ném cho Cung Trạch một ánh mắt sắc bén.
" Anh ta không phải ghen rồi chứ?" Hắn ta nở nụ cười thích thú hỏi.
Đối với câu nói này Từ Thiên Phương không có trả lời, cô chỉ nhẹ liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Kỳ một cái, rồi lại lắc đầu nhẹ.
Cô mong rằng là do anh nghen, nên mới bày tỏ thái độ như thế, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng vụt tan biến. Nhưng cô nào biết được, anh là đang ghen thật sự, chỉ là chính anh còn không nhận ra điều đó.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ bộ dáng hậm hực trở về phòng, anh rót đầy một ly nước uống cạn, rồi nằm vật ra giường. Chỉ cần nghĩ đến hành động thân mật của Cung Trạch khi nãy, là anh đã cảm thấy hit thở không thông..
" Thật đáng chết!" Anh chau mày khó chịu nói.
Sau khi dùng xong bữa sáng, thì Từ Thiên Phương và Cung Trạch đi cùng xe đến Diamond. Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này đang đứng bên ban công, anh đưa mắt nhìn hai người. Đột nhiên Cung Trạch ngẩng cao đầu nhìn anh, sau đó còn nở một nụ cười đắc thắng đầy châm chọc.
Buổi tối Từ Thiên Phương trở về biệt thự rất trễ, hôm nay cô bận đi kiểm tra vài dự án, nên công việc rất bận rộn. Vừa mới mở cửa, còn chưa kịp bước vào phòng, cô đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy kéo vào trong.
" Ah!' Từ Thiên Phương kinh hãi kêu lên một tiếng, nhưng trong bóng đêm cô có thể ngửi ra một mùi hương quen thuộc.
" Gã đàn ông lúc sáng là ai? Anh ta và cô là mối quan hệ gì?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng không chịu nổi, anh phải chạy đến đây hỏi cô, nếu không anh e là mình sẽ mất ngủ cả đêm.
" Thiên Kỳ?...Chuyện này quan trọng sao? Anh đừng nói là anh đang ghen?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi, lúc này không phải trốn tránh nữa.
" Không, tôi không ghen! Tôi chỉ không muốn trước khi kết thúc hợp đồng, cô có quan hệ kỳ quái với người đàn ông khác!" Anh nói dối để che đậy sự ghen tuông và tính chiếm hữu của mình.
" Anh ấy chỉ là đối tác của tôi thôi!" Cô thất vọng trả lời, đôi mắt không thể che giấu nỗi buồn.
Vậy mà nhìn bộ dáng yếu đuối của cô như thế, anh lại chẳng thể kìm chế được.
" Ưm...ư..." Con chưa kịp nhận ra chuyện gì, Từ Thiên Phương đã bị anh khoá môi, anh cuồng nhiệt mà hôn xuống.
Đứng trước Từ Thiên Phương, anh căn bản không thể khống chế bản thân mình, cả cơ thể đều như bị cô hút vào.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi tức giận, sức lực của cô có hạn nên không thể nào đẩy anh ra được.
Đột nhiên Hoàng Phủ Thiên Kỳ cảm nhận được vị mặn trên đầu lưỡi, Từ Thiên Phương khóc rồi, cô bị anh khi dễ đến bật khóc rồi. Anh chầm chậm thả cô ra, có gì đó khiến anh cảm thấy đau lòng.
" Thiên Kỳ, anh đừng có quá đáng! Sao anh lại có thể khi dễ tôi như vậy? Miệng luôn bảo không thích tôi, tại sao lại còn cưỡng hôn tôi?" Cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, tức giận mà hét lên.
" Tôi..." Anh nhất thời không thể trả lời được, chỉ có thể tự trách bản thân mình quá lưu manh. Đường đường là Hoàng Tử, vậy mà lại đi làm chuyện vô sỉ thế này với một cô gái.
" Anh đi ra ngoài đi!" Từ Thiên Phương khó chịu vô cùng, cô mở cửa đuổi anh đi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng chẳng còn mặt mũi mà ở lại, anh thở dài xoay người rời đi. Từ Thiên Phương lúc này đóng sầm cửa lại, cô tựa lưng vào tường trượt dài xuống.
" Nếu không thích tôi, vậy còn cho tôi hi vọng làm gì?" Cô bất lực gục đầu trên gối khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.