Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu của Từ Thiên Phương vẫn còn ẩn hiện hình ảnh của người phụ nữ trong giấc mơ. Nhưng hình như cô đã có thể nhìn bà ấy rõ hơn được một chút, dù vẫn còn khá là mơ hồ. 
" Dạo này tại sao mình cứ mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ như vậy?" Cô khẽ thở dài nói, ánh mắt nhìn lên trần nhà trắng tinh với chùm đèn pha lê tinh xảo. 
" Hừm, mặc kệ đi!" Cô vội vàng lắc đầu rồi ngồi dậy bước vào phòng tắm. 
Từ Thiên Phương biết lần trước cô đã chọc Hoàng Phủ Thiên Kỳ không vui, vậy nên hôm nay cô muốn tặng anh một món quà để xin lỗi. Đứng trước cửa phòng anh, cô ngại ngùng gõ cửa. 
" Thiên Kỳ, tôi có thể vào hay không?" Cô thấp giọng hỏi anh. 
Bên trong phòng ngủ, Hoàng Phủ Thiên Kỳ nằm dài trên ghế sô pha, anh dùng quyển sách che đi gương mặt anh tuấn của mình. Nghe thấy giọng cô, anh liền cầm quyển sách lên. 
" Vào đi!" Suy cho cùng anh không phải là trẻ con, cho nên anh cũng không muốn mặt lạnh với cô quá lâu. 
Được sự đồng ý của anh, cô mở cửa đi vào trong. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế, ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt hoàn mỹ của anh, mặt cô có chút phiếm hồng. 
 " Tôi đến là muốn xin lỗi anh! Lần trước là do tôi xử lý quá cảm tính rồi, không nghĩ gì đến cảm nhận của anh!" Cô ngồi xuống trước mặt anh, gượng cười lên tiếng. 
" Không sao, tôi cũng đã quên rồi!" Trước ánh mắt thành khẩn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/1733397/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.