Từ Đình Bảo biết, một khi mà Từ Thiên Phương đã muốn ra tay, vậy thì ông ta sẽ không còn đường rút nữa rồi. Là do ông ta ngu ngốc, vậy nên bây giờ phải gánh chịu mà thôi.
" Tố Cầm, mang đá Sapphire trả cho nó đi, nếu không chúng ta đến mạng cũng sẽ không giữ được!" Ông ta nắm lấy tay bà ấy lên tiếng.
" Không thể nào, tôi đã cố gắng mới lấy được số đá đó, tôi sẽ không trả lại cho nó đâu!" Tố Cầm nghe đến đây liền sừng sỏ lên, bà ta làm sao mà dễ dàng giao số đá quý đó ra.
" Vậy bà muốn chúng ta chết hết hay sao?" Ông ta tức giận gầm lên.
" Chúng ta? Chỉ một mình ông chết mà thôi, ông nghĩ tôi sẽ ngu ngốc ngồi ở đây chờ chết cùng ông sao? Không bao giờ!" Bà ấy khoé môi nở một nụ cười châm chọc, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Bà ta biết Từ Đình Bảo đã không còn gì nữa rồi, muốn bà ở đây chết chung với ông ta, chuyện đó là không thể. Ngay bây giờ bà ta cần thiết rời khỏi đây, mang theo số đá Sapphire kia, là có thể sống một cuộc sống an nhàn rồi. Còn về việc Từ Thiên Phương muốn trả thù, cứ để cho Từ Đình Bảo kia lãnh hết.
Tố Cầm trở về phòng ngủ, bà ta gom hết đồ đạc cho vào vali lớn, động tác vô cùng hấp tấp.
" Cô là muốn đi đâu hả? Tố Cầm, cô muốn trốn à?" Ông ta lúc này cũng đã đuổi theo đến nơi, gằn giọng mà hỏi bà ấy.
" Đúng vậy! Chúng ta đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/1733388/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.