Chương trước
Chương sau
Bộ phim đang quay của đạo diễn Phùng dần đi đến phần kết thúc quay để chuyển sang giai đoạn hậu kì. An Dụ Vân cũng quay xong tất cả các cảnh rồi ngồi chơi xơi nước nhìn “mỹ nữ NG” kia vẫn bị hành hạ tơi tả giữa trời nắng. Cô sẽ được nghỉ ngơi trong giai đoạn sản xuất hậu kì rồi sau đó phải bay đi các thành phố khác để quảng bá hình ảnh cho bộ phim. Trong thời gian này, An Dụ Vân cũng bắt đầu chọn kịch bản là được rồi.
“Lãnh Dật Hiên…!”
“Có gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi hiện tại anh có rảnh không?”
An Dụ Vân bây giờ đang bám vào cái đùi lớn nhất thành phố này, không nhờ vả thì đúng là hơi lãng phí.
“Sao? Em hỏi tôi có rảnh hay không, muốn chiếm thời gian của tôi hửm?”
“Không… không dám!”
“Lại đây.”
Lãnh Dật Hiên nắm lấy cánh tay của An Dụ Vân, kéo mạnh cô ngã nhào vào lòng hắn, buộc cô phải ngồi yên trong lòng hắn mới được. An Dụ Vân không xa lạ gì cái cách bàn chuyện cực kì không nghiêm túc này của Lãnh Dật Hiên, nhưng hiện tại cô đang nhờ vả hắn, thực sự không dám nửa lời trái ý.
“Bộ phim của đạo diễn Phùng cũng quay xong rồi, tôi cũng cần chọn kịch bản mới.”
“Em muốn kịch bản nào, tôi đều sẽ cho em.”
“Lãnh Dật Hiên, anh có biết ai tên Tô Băng Băng không?

Ngày trước còn là thiên kim, tài nguyên cứ ào ào chảy vào tay cô không cần tốn sức mà giành lấy. Đến bây giờ thì tài nguyên có muốn cũng chưa chắc giành được, An Dụ Vân lại chưa có tên tuổi trong giới nên được các đạo diễn nhìn trúng thì hơi không khả thi, hơn nữa ở Lạc Cảnh cũng không chỉ có mỗi cô là diễn viên, tài nguyên tất nhiên là chia đều không nhượng ai, có điều bộ phim mà An Dụ Vân thích nhất, cuốn kịch bản mà cô ưng ý từ trước đến giờ bây giờ nghe đâu lại được Tô Băng Băng chọn.
Nói đến Tô Băng Băng, An Dụ Vân âm thầm đỡ trán. Người phụ nữ này không biết từ đâu áo lên mình cái danh xưng “bạn gái của Lãnh Dật Hiên”, ở Lạc Cảnh một tay che trời. Mà Lý Á Đồng, quản lý của cô ta lại là kẻ thù truyền kiếp, phải nói là một chín một mười của Lương Di Tâm. An Dụ Vân thích kịch bản này, nhưng muốn có được nó phải bỏ không ít công sức đây.
Lãnh Dật Hiên ngẫm nghĩ một hồi, buột miệng nói thẳng.
“Không. Sao thế?”
An Dụ Vân cảm thấy rất vui, cảm nhận được con đường phía trước của cô cuối cùng cũng dễ đi hơn một tẹo. So với Tô Băng Băng ngày nào cũng tỏ vẻ thanh cao nhận mình là bạn gái trong truyền thuyết của Lãnh Dật Hiên thì cô hình như có địa vị còn cao hơn cô ta nữa.
“Tôi thích một kịch bản phim, ấy nhưng Tô Băng Băng đó lại cố ý giành trước. Cô ta ở Lạc Cảnh tự xưng là bạn gái của anh, cả công ty đều nhún nhường cô ta. Anh xem…”
“Tiểu Vân, tôi chỉ có em thôi, không có bạn gái. Em muốn kịch bản đó thì tôi sẽ lấy cho em. Còn cô gái kia…”
“Anh đừng vội xử lý cô ta, cứ để như vậy đi, trèo cao tự khắc té đau thôi.”
“Em học ai cái tính cáo già đó thế hả?”
“Không có.”
Lãnh Dật Hiên vui vẻ để An Dụ Vân ngồi trong lòng mình, thật muốn cùng cô ở đây vui đùa một chút nhưng công việc còn hơi nhiều nên quyết định sẽ tạm tha cho cô. Nhưng nhắc đến việc An Dụ Vân sắp tới phải đi quay phim, lại còn không tránh được phải thân mật với bạn diễn nam, Lãnh Dật Hiên lại có chút không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.