“Phòng thay đồ này là nối thông phòng của em và của tôi, tôi muốn mỗi sáng đều có thể nhìn thấy em ở đây ăn mặc thật xinh đẹp.”
“Cũng không cần cầu kì đến mức này đâu, tôi cũng không dùng đến nhiều đồ như vậy.”
“Coi như là quà tôi tặng em đi, cần đến hay không là ở em.”
Quần áo ở đây đều có đủ cả, váy vóc đi tiệc, quần áo mặc hằng ngày, cả váy ngủ,... tất tần tật đều có ở đây, An Dụ Vân bỗng cảm thấy chiếc vali quần áo cô soạn đến đây thật là thừa thãi.
“Phòng của em ở đây, em thích hay không thích gì cứ dặn Dương Lâm cho người sắm sửa thoải mái theo ý của em.”
“Tôi muốn đặt thêm giá sách được không?”
“Em muốn sách gì? Trong thư phòng của tôi cũng có.”
“À, tôi muốn đặt ở đây cho đỡ trống trải thôi, với lại muốn gì cũng vào thư phòng thì hơi phiền đến anh quá.”
Lãnh Dật Hiên ngẫm nghĩ đến việc An Dụ Vân vào thư phòng của hắn, cảm thấy không tệ, trong đầu hắn tự có dự tính riêng.
An Dụ Vân đi một vòng căn phòng, cảm thấy không tệ, không có gì ý kiến thêm. Cô vốn tưởng là sẽ ở cùng Lãnh Dật Hiên trong một căn phòng, như vậy thì sẽ mất tự nhiên biết bao. Nhưng bây giờ cô có
phòng riêng muốn làm gì thì làm, An Dụ Vân bỗng thấy cảm giác tốt hơn hẳn.
“Bây giờ ở đây nghỉ ngơi hay đi tham quan gì thì tuỳ em. Tôi đi làm, tối sẽ về đây ăn tối.”
“À… vâng…”
“Nhớ đợi tôi về.”
An Dụ Vân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-cua-tong-tai-ta-ac/1682792/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.