Chương trước
Chương sau
Bà An không nói gì, bà thương An Dụ Vân, thương cách cô một mình chống chọi lại nhiều thứ tai tiếng. Không phải bà không biết việc gia đình bà sụp đổ, phá sản đã làm ảnh hưởng lớn như thế nào đến công việc của cô. Nhưng An Dụ Vân chưa một lần than thở, dù bà biết con bà không bao giờ mạnh mẽ được như thế. Đứng trên lập trường của một người mẹ, bà An chỉ có thể đứng bên cạnh ủng hộ con gái mình, thành tâm cầu nguyện cho con gái bà mọi việc suôn sẻ mà thôi.
An Dụ Vân đẩy vali ra cửa, bên ngoài đã có Lương Di Tâm đứng đợi. Lương Di Tâm thấy mẹ của An Dụ Vân tiễn con gái, cũng nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi. Vốn ngày hôm nay, người đến đón An Dụ Vân sẽ là người của Lãnh Dật Hiên, nhưng vì để mẹ cô không khỏi nghi ngờ, An Dụ Vân đành mượn Lương Di Tâm để che mắt mẹ, để mẹ cô không nghi ngờ gì.
“Em nói thế nào với mẹ đấy?”
“Em bảo là vì tính chất công việc nên phải sống ở nơi mà công ty sắp xếp để tiện cho việc quay phim.”
“Chỉ sợ em không nỡ để bà ấy một mình như thế thôi.”
“À nói đến đây em mới nhớ, em phải gọi cho Tinh Vũ một câu, nhờ
anh ấy thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ.”
Lương Di Tâm đang lái xe, tâm trạng lúc nào cũng nhàn nhạt.
“Em với Trần Tinh Vũ là quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả, từ trước đến giờ chỉ là bạn bè.”

“Ừm, vậy thì được.”
Nhưng khi An Dụ Vân gọi điện cho Trần Tinh Vũ, anh lại đề nghị gặp cô thay vì nói chuyện qua điện thoại. An Dụ Vân cũng đồng ý, anh hẹn cô ở quán cafe dưới sảnh công ty anh.
Lương Di Tâm đưa An Dụ Vân đến Trần thị, cô không xuống xe mà chỉ ở trên xe ngồi đợi. An Dụ Vân vào quán cafe gọi một ly nước ép rồi chờ đợi Trần Tinh Vũ. Độ chừng năm phút sau, anh có mặt, lúc này An Dụ Vân mới nhận ra hình như cũng lâu lắm rồi cô không gặp anh.
“Tiểu Vân, thời gian qua em đi đâu vậy? Đến cả bóng dáng em anh cũng không thấy.”
“Em đi quay phim, đang giai đoạn gấp rút nên bận lắm. À em chuyển ra ngoài sống với chị Di Tâm luôn, nhờ anh thỉnh thoảng chạy sang chơi với mẹ em nhé.”
“Tiểu Vân, em đừng giấu anh điều gì.”
“Giấu cái gì là giấu cái gì?”
Trần Tinh Vũ nặng nề nhìn cô, anh có một linh cảm rất không hay về An Dụ Vân. Nhất là sau những lần cô bị nhà báo đăng bài, cả nhiều chuyện trùng hợp khiến anh khó tin.
“Tiểu Vân, không phải anh không giúp được em, chỉ cần em chịu lên tiếng nhờ vả, anh đều sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
“Anh nói cái gì vậy?”

“Em làm sao để có lại được vai diễn?”
“Anh không đọc báo sao?”
An Dụ Vân lấy một cái cớ lấp liếm cho qua chuyện, dẫu sao cô cũng không muốn Trần Tinh Vũ vạch trần mình như vậy, đây là một cái gai trong lòng cô rồi, bị quá nhiều người biết cũng không hay.
“Anh hy vọng em có làm gì cũng biết suy nghĩ, không phải riêng gì bản thân em mà còn cả bác trai bác gái.”
“Anh nói vậy là sao? Trần Tinh Vũ, anh gọi em ra đây để nói mấy cái lời này?”
“Anh không hề có ý gì nặng nề với em cả, anh chỉ khuyên em đừng vì danh lợi mà đánh mất bản thân mình.”
“Trần Tinh Vũ, anh nói ra được mấy lời như thế này thì em cũng không biết nên nói với anh thế nào nữa rồi đấy. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn đặt điều cho em thế nào thì làm, em không cản anh nữa. Em cũng bận rộn lắm, không làm phiền anh nữa đâu.”
“Tiểu Vân… em…”
An Dụ Vân xưa nay cứng đầu, một khi đã bị chọc cho tức giận thì đến ông trời cũng không chiều nổi. Cô bỏ đi một mạch, mặc cho Trần Tinh Vũ có kêu gọi thế nào cũng không ngoảnh đầu lại. Trần Tinh Vũ nhìn An Dụ Vân thay đổi, trong lòng đau đớn không nguôi. Hình như dạo gần đây anh với An Dụ Vân lần nào gặp nhau cũng tan rã không vui vẻ.
------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.