Chương trước
Chương sau
Vì công việc nên Lãnh Dật Hiên nhanh chóng rời khỏi, An Dụ Vân bần thần đến lúc chuông điện thoại reo muốn cháy cả máy cô mới nhận ra một vấn đề lớn là đêm qua vì quá mãnh liệt mà Lãnh Dật Hiên lại xé mất bộ sườn xám của cô, bây giờ không còn quần áo để mặc về cô mới cầm lấy điện thoại.
Lương Di Tâm gọi cho cô từ sớm đến bây giờ nhưng cô không có tâm trạng nào để tâm đến, lúc cầm đến điện thoại, cô có thể cảm nhận được Lương Di Tâm đang sốt ruột đến như thế nào. Hệt như cái hôm xảy ra việc nhà cô vậy, cầm điện thoại đến chỉ thấy toàn là áp lực cô buộc phải đối diện. Lần này cô thấy có lỗi với Lương Di Tâm rất nhiều, chuyện bị cô phá đến hỏng bét hết, vai diễn không còn cơ hội để lấy lại mà Lương Di Tâm chắc hẳn cũng bị việc này quấy rầy không ít. An Dụ Vân tự trách bản thân, không làm nên chuyện đã vậy còn gây ảnh hưởng đến người xung quanh.
“Chị Di Tâm…!”
“Tiểu Vân, em đi đâu vậy hả? Sao từ khuya đến giờ chị gọi em không được? Em đang ở đâu?”
An Dụ Vân có thể nghe được biết bao nhiêu là sốt ruột được gói trong một tràng câu hỏi kéo dài của Lương Di Tâm. Cô kìm nén bản thân không rơi nước mắt đáp lại.
“Chị đến đón em với, ở số phòng hôm qua chị đưa. À đem cho em một bộ quần áo khác, bộ đồ tối qua không mặc được nữa rồi.”
“Chị sẽ đến ngay ngay đây, ở đó đợi chị.”
Lương Di Tâm cúp máy, An Dụ Vân lại thẫn thờ, cô luôn luôn phụ lòng những người thân yêu quý bên cạnh mình, hết phụ lòng Trần Tinh Vũ, bây giờ còn đến cả Lương Di Tâm. Nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ hiển thị cùng thời gian gọi chỉ cách nhau tầm nửa tiếng, cô có thể hiểu cả đêm qua Lương Di Tâm ắt hẳn bị quấy rầy không ít, thậm chí còn không tài nào ngủ nổi. Ấy vậy mà cô lại đạp đổ công sức ấy, đạp đổ lại hy vọng của không chỉ cô mà còn của cả Lương Di Tâm. Đến bây giờ An Dụ Vân không còn sức đâu mà than trách nhầm lẫn của mình, cô chỉ tự trách bản thân đã đẩy không chỉ chính mình mà còn rất nhiều người xung quanh mình xuống bờ vực sụp đổ.
Độ chừng hai mươi phút sau, Lương Di Tâm gõ cửa phòng, mang đến cho An Dụ Vân một bọc quần áo mớ và một ít điểm tâmi. Cô không phải vừa vào cửa đã gặng hỏi ngay lập tức mà để An Dụ Vân đi thay quần áo, ăn chút điểm tâm đã. Lương Di Tâm không phải là loại người màng danh lợi gì cho cam, so với tài nguyên, cô chỉ lo lắng cho sức khỏe của người mà cô đang phải dẫn dắt hơn. Nhìn căn phòng chỉ còn trơ trọi An Dụ Vân, nhìn bộ sườn xám mà hôm qua chính tay cô cài cúc bị xé làm đôi rơi vãi dưới đất mà trong lòng Lương Di Tâm khộng khỏi náo loạn. Đêm qua An Dụ Vân rời đi vệ sinh xong không quay trở lại phòng bao, bây giờ lại xuất hiện ở đây với những thứ xung quanh như thế này, Lương Di Tâm lo lắng cho cô hơn là mấy chuyện tối qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.