Trần Tinh Vũ nghĩ mãi không biết bằng cách nào có thể giải quyết êm đẹp chuyện này. Anh không thể bao che cho bố mình mà im lặng để cho sự thật bị bụi phủ mờ, cũng không thể vạch trần Lãnh Dật Hiên làm cho An Dụ Vân đau khổ. Thực ra thì đúng như bố anh nói, có làm cách nào thì An Dụ Vân cũng sẽ đau khổ, chẳng qua là không biết đứng giữa cán cân tình cảm, một bên là gia đình, một bên là tình yêu, cô sẽ vì cái gì mà đau khổ hơn thôi.
Vốn là như vậy, Trần Tinh Vũ cũng không có cách nào liên lạc với An Dụ Vân để nói ra, bố anh cho anh một quả bom nổ chậm, khiến anh cả về tình lẫn về lý đều không thể làm được gì. Trần Tinh Vũ bỗng cảm thấy hổ thẹn, chuyện của An gia ngày đó là do bố anh cả, ấy vậy mà anh lại vẫn mưu cầu An Dụ Vân phải đối xử với anh như một lời hồi đáp cho tình cảm ngần ấy năm. Ở giây phút nào đó, Trần Tinh Vũ cảm thấy bản thân anh chưa bao giờ xứng với cô.
“Dật Hiên, anh xem chọn giúp em một bộ váy đi, sắp đến lúc đi lễ hội rồi.”
“Để anh xem.”
Lãnh Dật Hiên nhìn vào tủ quần áo đủ thứ lộng lẫy lấp lánh của An Dụ Vân, chau mày mà cố nhìn vào đó kiếm tìm một chiếc váy vừa ý cô. Đúng là phụ nữ khó chiều, càng sống cùng An Dụ Vân, hắn càng chiêm nghiệm ra nhiều thứ về phụ nữ, haiz thật là, có phải đây là quả báo năm xưa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-duong-om-dui-tong-tai-di-len/1720646/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.