An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên, ngồi trong lòng hắn với khoàng cách gần như thế này cô càng cảm nhận được bản thân mình đối với người đàn ông này chính là đã có phần mê đắm rồi. Mọi lời nói của Lãnh Dật Hiên khi cô nghe vào đều là nhu tình mật ngọt, cô không cưỡng lại được sức hút của người đàn ông này, không thể.
“Tôi… tôi về phòng đây. Anh nhớ ngủ sớm nha.”
“Tiểu Vân.”
Lãnh Dật Hiên gọi cô lại, mà An Dụ Vân lại chỉ vừa mới đứng dậy khỏi người hắn, chưa kịp đi nữa. Lãnh Dật Hiên không để cô chạy thoát đâu, vội cầm tay cô kéo lại để cô lần nữa ngã vào lòng hắn.
“Em cảm ơn như vậy chưa đủ đó.”
Lãnh Dật Hiên thỏ thẻ bên tai cô, hơi thở trầm khàn nam tính vấn vít khiến cô thấy ngứa ngáy cần cổ dữ dằn. An Dụ Vân an vị trong lòng hắn, tựa hồ cảm thấy Lãnh Dật Hiên đây là sắp hoá thú rồi.
“Thế nào mới đủ?”
An Dụ Vân ngây thơ hỏi ngược lại. Cô biết chứ, biết hắn muốn cái gì. Nhưng hắn định muốn tại đây sao? Cửa không khoá, ai cũng có thể vào được, Dương Lâm hay dì Lan đều có thể.
“Em thấy trả ơn như thế nào đủ thì như thế đó đủ.”
“Lãnh Dật Hiên, chúng ta về phòng được không?”
“Ở đây có gì không được?”
“Có người…”
“Không một ai dám vào khi tôi chưa cho phép.”
An Dụ Vân nhìn vào đôi mắt xoáy sâu của Lãnh Dật Hiên, bất giác trầm mê trong đó. Càng ngày cô càng thấy Lãnh Dật Hiên có thứ gì đó rất thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-duong-om-dui-tong-tai-di-len/1720615/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.