Thẩm Viên Dung từ lúc ôm phải quả bom nổ chậm từ Phong Kiện Lôi thì lúc nào cũng trong tình trạng mơ hồ. Ôi trời Lãnh thiếu trong mộng của cô thực sự thích đàn ông sao? 
Cô không dám mở miệng hỏi ngu hỏi ngốc với Dương Lâm đâu, công việc này ở Lãnh thị chính là bán mạng mới có được, không thể vì mồm mép tép nhảy mà mất được. 
“Dạo đây trông cô cứ thơ thẩn thế?” 
Dương Lâm thấy Thẩm Viên Dung dạo gần đây cứ khác lạ thật. Cô bé này vì thành tích khá, nỗ lực cũng nhiều nên được điều động lên chạy việc giúp Dương Lâm. Mới đầu thì cũng nhanh nhẹn, nhưng dạo gần đây cứ thơ thẩn, anh không nhắc là không được. 
“Ơ… xin lỗi sếp Dương.” 
“Có chuyện gì sao? Hay cô không quen làm việc ở đây?” 
“Không có ạ. Được làm việc ở đây chính là phúc phận của tôi. Có nằm ngủ mơ thấy cũng cười đến tỉnh, làm sao tôi dám có ý kiến được ạ.” 
“Vậy thì làm việc cho tốt vào.” 
Dương Lâm không quá khắt khe với nhân viên mới này. Cô bé khá xinh xắn, cũng nhanh nhẹn, cười nói rất vui vẻ, cũng coi như làm cho cao tầng này đỡ tẻ nhạt hơn nhiều. Ấy nhưng Dương Lâm anh đi theo Lãnh Dật Hiên bấy lâu nay, khả năng nhìn người rồi đoán chắc chắn cô bé này gặp phải vấn đề gì rồi. 
“Vâng ạ!” 
“Có chuyện gì khó khăn hay thắc mắc cứ hỏi tôi. Tôi không trách hay thấy phiền gì đâu, dù sao cô cũng là người mới.” 
Thẩm Viên Dung cảm thấy không biết có nên hỏi hay không. Dù sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-duong-om-dui-tong-tai-di-len/1720609/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.