Dương Lâm quay lại xe, anh châm một điếu thuốc lá, như thường lệ mở hộp đựng trong xe lấy ra một chiếc chăn, anh phủ lên người rồi nằm lướt điện thoại. Anh đi theo Lãnh Dật Hiên cũng hơn ba năm nay, mà đây là việc như cơm bữa của anh, ở trong xe đợi Lãnh Dật Hiên xong việc. Anh không thấy khổ, mặc dù tính chất công việc khá nặng và bắt buộc thức khuya dậy sớm nhưng bởi vì Lãnh Dật Hiên trả công rất hậu hĩnh, cũng không bạc đãi người cấp dưới bao giờ, vậy nên đi theo Lãnh Dật Hiên, Dương Lâm xem là một việc đãi ngộ mà ông trời ban cho.
Đang hút thuốc, xem điện thoại như thường lệ, Dương Lâm bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc đi ra từ khách sạn, anh dụi mắt nhìn kĩ. Có phải lâu rồi không được nghỉ ngơi cho tốt đâm ra mắt anh bị hoa rồi không? Ngày thường Lãnh thiếu đâu có nhanh tới mức này? Tệ lắm cũng hai đến ba tiếng, lần này chưa tới hai mươi phút đã trở ra. Mặc dù khó hiểu nhưng Dương Lâm vẫn dập điếu thuốc, bước ra mở cửa xe.
Lãnh Dật Hiên ngồi vào trong xe, hơi nhướn mày mà khó hiểu hỏi Dương Lâm.
“Cậu hút thuốc sao?”
“Xin lỗi Lãnh thiếu, trong lúc đợi ngài tôi có hút một điếu cho ấm người.”
Lãnh Dật Hiên gật gù, không có ý nào trách cứ.
“Không sao, đi về biệt thự thôi.”
Loading...
Dương Lâm có một bụng câu hỏi, nhưng căn bản nào dám mở miệng ra mà tọc mạch. Ai cũng biết Lãnh Dật Hiên đáng sợ đến mức nào, chuyện của hắn người khác đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-duong-om-dui-tong-tai-di-len/164768/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.