Phỉ Y Hân lén lút mở cửa nhà mình, nhìn ngang ngó dọc không thấy ai mới dám bước vào. Thiệt tình! Nhà mình mà cứ như ăn trộm vậy!
Phỉ Y Hân rón rén bước từng bước, đến trước cửa phòng rồi thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may là mẹ cô không phát hiện, chắc là đi chợ rồi.
Ai ngờ vừa bước vào phòng thì...
"Á.... Mẹ... mẹ hả? Sao tự nhiên mẹ ngồi trong phòng con, làm con giật mình!"
Trời đất ơi, tim cô đau quá... Tự nhiên vừa bước vào đã thấy mẹ cô ngồi trên giường, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, thật đúng là dọa cô sợ chết khiếp!
"Người ta nói có tật thì mới giật mình... Nói! Tối qua sao không về nhà?"
Đang nói giữa chừng đột nhiên bà Phỉ hét lớn lên, Phỉ Y Hân lại bị dọa thêm lần nữa, nhưng vẫn cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể:
"Sao mẹ lại hét lớn như vậy? Con tối qua không về nhà là có nguyên nhân chính đáng mà!"
Mẹ cô gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Sau đó chậm rãi đứng lên, tiến chầm chậm về phía cô, đôi mắt nhíu lại, ra vẻ như một thám tử chính hiệu:
"Được! Nói xem con đi đâu?"
"Con... Con tối qua uống hơi quá trớn, cho nên đầu nhức như búa bổ. Vì vậy sếp con không đưa con về nhà mà đưa con vào bệnh viện gần đó."
Thấy mẹ cô gương mặt vẫn chưa giãn ra, cô cười gượng:
"Chắc do anh ta không biết số nhà mình nên không gọi cho mẹ hay, mẹ... Đừng giận..."
Bà Phỉ tiến sát vào người cô hơn nữa, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ban-giuong/437244/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.