Khuôn mặt Hoắc Đông Thần gần ngay trong gang tấc, lời nói cùng thái độ của hắn khiến Phỉ Y Hân bị dọa, cuống cuồng lùi ra xa, tránh khỏi khoảng cách quá gần của hai người.
Hoắc Đông Thần thấy cô gái nhỏ hoảng sợ, trong lòng ngược lại rất vui, rất muốn tiếp tục trêu chọc:
"Em cách xa tôi như thế làm sao tôi chứng minh được hôm qua em rất nhiệt tình?"
"Áa.... Im đi! Không cho phép anh nhắc lại chuyện hôm qua nữa! Bỏ đi! Coi nó là tình một đêm đi, từ nay đừng nhắc lại nữa!"
Phỉ Y Hân lắc đầu nguầy nguậy, hai tay cũng bịt tai mình lại để không phải nghe hắn nói nữa. Cô không cần biết là ai bắt đầu trước, nhiệt tình thế nào, chỉ cần hắn đừng dùng ánh mắt nóng bỏng đó mà nhìn cô nữa là được rồi!
Qua một lúc, Phỉ Y Hân mới trấn tỉnh lại, nhưng mà cũng liền phát hiện ra có gì đó không ổn, không khí trong phòng cũng ngột ngạt quá rồi thì phải...
Cô hé mắt nhìn về phía Hoắc Đông Thần, ngay lập tức bị dọa cho sợ hãi, đây... đây rõ ràng là khuôn mặt của diêm la vương mà! Sao hắn lại... lại tức giận và đáng sợ như vậy? Cô đã làm gì đâu!
"Anh... Anh mau tránh ra... ra chỗ khác đi! Muốn tắm thì.... tiếp... tiếp tục đi! Không cần ở đây quan tâm tôi!" Thấy Hoắc Đông Thần bắt đầu thu hẹp khoảng cách của hai người, Phỉ Y Hân lắp bắp mở miệng.
Nghe cô nói xong, Hoắc Đông Thần càng trầm mặt hơn nữa, nhanh như chớp giật phăng chiếc chăn trắng muốt đang được cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ban-giuong/437239/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.