Thiệu Vinh đi rồi, Du Chu tựa lên cánh cửa chậm chạp ngồi phịch xuống, đưa tay ôm lấy đầu gối mình.
Lần nào cũng như thế này, cậu cứ mãi khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, không làm được trò trống gì cả.
Du Chu vừa vùi mặt vào cánh tay, Béo Ú đã chạy tới vươn cái đầu lông mềm dụi người cậu, kế đó lè lưỡi liếm khuỷu tay cậu.
Du Chu ngẩng mặt, đối diện cặp mắt đen lúng liếng của Béo Ú. Béo Ú chẳng biết nói chuyện, có lẽ nó cảm giác được Du Chu ủ rũ bèn ngước lên khẽ sủa gâu gâu với cậu.
Du Chu ôm Béo Ú vào lồng ngực, đoạn đứng dậy đi đút chút đồ ăn cho nó. Cậu ngồi trên ghế xô-pha một lát, kế đó bèn thu dọn hành lí dắt Béo Ú rời khỏi nơi đây, bắt xe quay về khu cư xá ban đầu.
Lần này, Thiệu Vinh chắc chắn sẽ không tìm cậu nữa đâu.
Cậu chẳng thể tiếp tục ở trong căn hộ mà Thiệu Vinh mua, thế nhưng Béo Ú thì cần người chăm sóc, cậu, cậu dẫn Béo Ú theo trước vậy.
Du Chu quay về khu cư xá ban đầu, mới hơn chín giờ – vẫn chưa tính là quá muộn, các cụ ông cụ bà đi múa ở quảng trường đương lần lượt trở lại. Du Chu thường được người già quý mến, các cụ ông cụ bà trông thấy Du Chu đều hết sức ngạc nhiên.
Người này nói: “Bựa ni tiệu Du đi mô rựa? Tìm hoài mạ nỏ thấy con đâu!”
Người kia nói: “Ngày nào thằng cháu bà nó cũng dòm ngó cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096162/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.