Bác sĩ vừa hay tình trạng của Thiệu Vinh bèn kéo hắn đi kiểm tra, song lạ thay chẳng phát hiện được vấn đề gì cả, cuối cùng đành kết luận đầu bị va chạm dẫn tới chấn động não. 
Mà tính tình Thiệu Vinh năm mười lăm tuổi là như thế nào? 
Là hết sức ngỗ nghịch. 
Hắn đinh ninh rằng mình khỏe re, nói với mẹ Thiệu để Du Chu ở đây là đủ, láo toét đuổi mẹ Thiệu đi chỗ khác. Mẹ Thiệu nghe bác sĩ bảo Thiệu Vinh chẳng trục trặc ở đâu cả, chỉ cần cho thêm thời gian để hồi phục trí nhớ mà thôi, mới bất đắc dĩ xoay lưng rời đi. 
Mẹ Thiệu vừa về, Thiệu Vinh lập tức khoẻ như vâm vọt xuống giường, đòi Du Chu dắt hắn ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát. 
Du Chu chả lay chuyển hắn nổi, đành phải dẫn hắn ra ngoài tản bộ. 
Không ít người trong bệnh viện huyện đều quen biết Du Chu, ai thấy cậu cũng cười ha hả vẫy gọi cậu, chờ Du Chu ngượng ngùng đáp lại từng người xong, vừa nghiêng đầu đã phát hiện Thiệu Vinh đương mở to mắt quan sát mình. 
“Có chuyện gì vậy?” Du Chu khó hiểu hỏi. 
“Chả có gì, ngạc nhiên vì anh quen nhiều người ở đây phết.” Thiệu Vinh bảo, “Tôi thảm quá đi, nếu bắt nạt anh ở đây chắc chắn sẽ bị họ đánh hội đồng mất. Bao giờ thì tôi xuất việc được?” 
Du Chu liếc nhìn quả đầu đội mũ của Thiệu Vinh. Đầu Thiệu Vinh bị rách một đường, phải cạo sạch tóc và khâu vài mũi. 
Điều ngạc nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096120/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.