Mẹ Tề và bố Tề đều ra nước ngoài, Tề Minh Dập chẳng gặp họ nữa, anh chỉ gửi một khoản tiền vào tài khoản của họ hằng tháng. Tề Minh Dập vẫn còn hai người anh trai, họ đều đang tìm cách vực dậy công ty, ngặt nỗi tường sụp ai ai cũng đùn đẩy, không có kẻ nào dám đắc tội với người khác chỉ vì nhà họ Tề lụn bại, xoay xở tới lui toàn là công sức dã tràng. 
Tề Minh Dập chẳng hề lộ diện trước mặt công chúng, song anh vẫn chăm chỉ sáng tác. Anh có thể miễn cưỡng hít thở trong cái gọi là “Âm nhạc” này, hoặc nói đúng hơn, đến tận bây giờ anh toàn sống trong âm nhạc, anh rất hiếm khi dời sự chú ý sang điều gì khác. Những thứ thanh âm khác ngoài phạm trù âm nhạc, anh đều cảm thấy chối tai. 
Số lần Tề Minh Dập mơ về quá khứ nhiều vô kể, anh mơ thấy cái ngày mình mở mắt ra trên giường bệnh. Anh mơ thấy mình không phải nằm hỏi “Sao ngoài kia ồn thế ạ?”, mà là lao xuống giường chạy ra ngoài. Trong cõi mơ, anh chứng kiến Du Chu đang khóc, tất thảy mọi người đều xua đuổi Du Chu, Du Chu chả chịu đi, ôm đầu gối ngồi xổm ở đằng đó khóc một mình. 
Lúc nào Tề Minh Dập cũng choàng tỉnh đột ngột, rồi lại hối hận bởi sự thờ ơ của bản thân lúc đấy – hối hận tựa vô số lần trước kia. Nếu như khi đó… nếu như khi đó anh cố suy ngẫm chút đỉnh, nếu như khi đó anh cố hỏi nhiều hơn dăm câu, mọi chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096104/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.