Trước kia Giản Yên cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra lời nói tuyệt tình đến mức độ này, bởi vì nàng biết Kỷ Hàm cũng không có ý gì xấu. Nàng đối với chính mình rất tốt, mặc kệ là lúc trước mình kết hôn cùng Kỷ Vân Hân, hay là đã ly hôn với Kỷ Vân Hân giống như bây giờ, thì nàng trước sau gì vẫn coi mình là chị dâu, coi mình là người trong nhà. Nhưng thật sự có vài lời nói không thể không nói ra được, chỉ sợ không nói ra thì Kỷ Hàm mãi mãi cũng không hiểu được.
Chính mình cùng Kỷ Vân Hân không thể, mặc kệ nàng làm cái gì, cũng đều không thể. Nàng cứ một lần rồi lại một lần thăm dò hai người, chi bằng mình làm kẻ ác một lần, cho nàng nhớ mãi lần từ chối này đi.
Quả thật vẻ mặt của Kỷ Hàm có chút đượm buồn, nàng á khẩu không trả lời lại được, Kỷ Vân Hân ở đứng bên cạnh nàng, trước sau gì cũng không có lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt khó lường nhìn Giản Yên.
Giản Yên cũng không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của hai người kia, nàng hướng về Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, nếu không có chuyện gì, ta đi về trước."
Nàng đã thay đổi y phục của chính mình, bên trong lớp áo khoác là một chiếc váy màu nhũ bạch dài đến đầu gối, váy ôm trọn vòng eo thon gọn, đường con lả lướt, dưới làn váy là một đôi chân nhỏ thon dài thẳng tắp, chân nàng mang giày cao gót màu nâu khoảng bảy, tám cm, nàng đứng nghiêm ở trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-bat-phan/501298/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.