Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: An Dung Ni

Mã Tu Hòa chuyển toàn bộ dụng cũ vẽ tranh của Cố Thất Hải đến thưphòng, mang tiếng là để cho cô có không gian thật tốt để vẽ tranh, nhưng CốThất Hải biết mục đích chính của anh là giám sát cô.

Cố Thất Hải sống một mình lâu, tất nhiên cũng hình thành thói quen tùytiện, cô cũng tự biết bản thân mình có không ít thói xấu, không làm việc nhà, ítăn, thức đêm, nhưng từ khi chuyển về ở cùng Mã Tu Hòa, anh đã quyết địnhsẽ bắt cô từng chút, từng chút một bỏ hẳn. Thay đổi tất nhiên là khó khăn,nhưng Cố Thất Hải lại cảm nhận được, có một người tình nguyện ép buộcmình như vậy cũng là một loại hạnh phúc.

Trong thư phòng có rất nhiều tài liệu về các vụ án mà sáu năm qua Mã TuHòa giải quyết, dưới sự cho phép của anh, Cố Thất Hải liền lấy một ít ra đọc,tài liệu của mỗi vụ án đều được anh dùng kẹp tài liệu kẹp gọn gàng lại, ở cạnhtài liệu còn viết tên và thời gian bắt đầu và kết án bằng tiếng Anh, nội dungđược ghi chép lại cũng rất chi tiết, bên cạnh mỗi một chi tiết của vụ án còn cóghi lại phần suy luận của Mã Tu Hòa, so với chỗ tiểu thuyết trinh thám mà CốThất Hải mua còn có ích hơn rất nhiều.

Trong số rất nhiều tài liệu, Cố Thất Hải phát hiện ra một tập tài liệu so vớicác tập khác có vẻ còn dày hơn gấp mất lần, trên tiêu đề chỉ viết một chữ cáiX, hơn nữa …. còn không có ngày kết án.

Mà ngày vụ án xảy ra, chính là 6 năm trước.

Cố Thất Hải đã nghĩ đến quá khứ mà Mã Tu Hòa từng nhẹ nhàng nhắc qua,cùng với vụ án kinh người mà Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ từng nhắc đến.

Đó là nguồn gốc sâu xa của Mã Tu Hòa bây giờ.

Cố Thất Hải khá tò mò, nhưng bàn tay đã động đến tập tài liệu X lại từ từthả xuống.

Nếu anh không chủ động nói với cô, thì chắc chắn cho rằng lúc này khôngphải là thời điểm thích hợp, vậy thì, việc mà cô cần làm, chỉ là chờ anh mởmiệng thôi.

__________Lại đến ngày mùng mười, đêm qua, dưới sự nhắc nhở của Mã Tu Hòa, lúcmười một giờ Cố Thất Hải đã đặt bút xuống, lên giường đi ngủ, hôm nay làngày nghỉ của cô, nếu là ngày bình thường thì cô đã ngủ thẳng đến giữa trưamới tỉnh lại, nhưng hôm nay cô lại dậy thật sớm, sửa soạn một chút rồi đi rangoài.

Mã Tu Hòa hỏi cô mới biết được, ngày mùng mười hàng tháng, là ngàyđịnh kì cô vào nhà giam thăm Nhậm Tuyết Lan, dù mưa gió cũng không đổi.

Nhậm Tuyết Lan ở trong nhà giam đã một năm, đã sớm thay đổi cách ănmặc diễm lệ động lòng người, cô cắt tóc, không còn trang sức, dáng ngườicũng gầy đi không ít, sắc mặt có vẻ tốt hơn trước. Cô dường như trở về thờiđiểm khi mới học trung học, ánh mắt trầm tĩnh đã không còn bị dục vọng chelấp.

Cuộc sống trong nhà giam của Nhậm Tuyết Lan rất buồn tẻ, cô rất ít khi kểvề khoảng thời gian khi cô trong đó, ngược lại cô thích nghe những chuyệnbên ngoài mà Cố Thất Hải kể lại, dù là một chuyện rất nhàm chán, cô cũngnghe rất chuyên chú.

Thời gian vừa rồi Cố Thất Hải bận tối tăm trời đất, nên cũng không nhắcđến chuyện của cô với Mã Tu Hòa với Nhậm Tuyết Lan. Nhậm Tuyết Lannghe vậy, giật mình: “Đến giờ mình vẫn còn tưởng rằng cậu sẽ ở cùng một chỗvới Hà Diễn.”

Cố Thất Hải không ngờ Nhậm Tuyết Lan lại hiểu lầm như vậy, cô liền giảithích. “Hà Diễn cũng tốt, nhưng mà…. Mình chưa từng có suy nghĩ ấy đối vớiHà Diễn.”

Hơn nữa vì Mã Tu Hòa, vì bản thân, cũng là vì Hà Diễn, cô đã lâu khôngliên lạc với Hà Diễn.

Dù sao tình cảm chính là món nợ mà mãi mãi không thể trả hết được.

Nhậm Tuyết Lan thản nhiên cười cười: “Nói ra cũng không sợ cậu chêcười, thật ra mình vẫn còn thích Hà Diễn, đương nhiên mình cũng biết bọnmình không hề có khả năng. Nhưng đời người, mình lại cảm thấy sống có mộtnỗi nhớ nhung nào đó cũng tốt, bây giờ, mỗi ngày mình đều nghĩ đến ngườinhà, nghĩ đến cậu, lại nghĩ đến Hà Diễn, dù chuyện gì xảy ra, mình cũng thấyđều có thể chịu được.”

“Tuyết Lan, cậu nhất định phải bình yên đi ra, chúng mình đều đợi cậu.”

Nhậm Tuyết Lan gật gật đầu, ánh mắt hiện lên thêm một tia kiên quyết.

Nhậm Tuyết Lan nói: “Từ khi mình làm ra chuyện có lỗi ấy, bạn bè của mìnhcũng chỉ còn lại cậu và Hà Diễn, mặc dù hai người không ở cùng một chỗ,nhưng cậu không sai. Thất Hải, cậu phải hạnh phúc, hạnh phúc thay phầnmình.”

__________Thời gian thăm hỏi kết thúc, Cố Thất Hải chậm rãi đến cửa, thời tiết vốnđang sáng sủa, không biết đã có mưa rơi từ khi nào, Cố Thất Hải khi ra ngoàithấy trời vẫn ấm áp, nên không mang theo ô, cô đành phải ngồi ở cửa đợi mưatạnh. Cô đánh buồn chán ngắm mưa bên ngoài, thì trong tầm mắt cô đột nhiênxuất hiện một bóng người mà cô không bao giờ nghĩ đến.

Hà Diễn cười với cô: “Vừa rồi người bảo vệ nói với anh có một gái vàothăm Nhậm Tuyết Lan, anh liền đoán ra được đấy là em.”

“Anh cũng đến thăm cô ấy?”“Ừ, bắt đầu từ đầu năm nay anh mới đến đây thăm cô ấy, Nhậm Tuyết Lankhi nhìn thấy anh thì rất vui vẻ, vì thế giờ cứ có thời gian rảnh thì mỗi thánganh sẽ đến đây thăm cô ấy.”

“Em không biết chuyện này.” Hà Diễn chưa từng nói qua với cô, NhậmTuyết Lan cũng không, cô và Hà Diễn mỗi tháng đến đây một lần, đến nhiềunhư vậy, lại còn trùng hợp gặp nhau một lần. Cô cùng anh rốt cuộc là có duyênhay vô duyên?Hà Diễn nhìn qua không gian mù mịt bên ngoài, “Em không mang ô sao?Anh đưa em đến trạm xe buýt.”

Cố Thất Hải không biết trả lời như thế nào, lại nghĩ đến những lời NhậmTuyết Lan vừa nói, lại cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Hà Diễn đã mở ô ra,chiếc ô rất lớn, hai người đi chung cũng không có vẻ quá thân mật.

Hà Diễn vẫn luôn có dáng vẻ nho nhã quân tử, Cố Thất Hải đành phải vứtbỏ băn khoăn trong lòng, bước đến bên anh.

“Đúng rồi, anh nghe cô chủ nhà nói em đã trả lại nhà ở?” Trong tiếng mưarả rích, giọng nói của Hà Diễn nhẹ nhàng mà rất có lực vọng lại.

Cố Thất Hải đáp: “Phải.”

Sau đó là một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.

Cố Thất Hải nghĩ thầm, nhìn theo quan hệ của Hà Diễn với bà chủ nhà,ngoại trừ chuyện trả nhà, bà chủ chắc hẳn cũng đã nói với Hà Diễn chuyện côchuyển tới nhà Mã Tu Hòa sống. Cố Thất Hải cũng không có ý định giấudiếm, nhưng mà….. Mã Tu Hòa cũng nói đúng, dù sao thì cô cũng là ngườitrong lòng của anh ấy….

Hà Diễn lại hỏi, “Ở nhà của anh ta…. Em sống có quen không?”Cố Thất Hải có chút ngạc nhiên với sự thẳng thắn của anh, nhưng mà nóicho cùng, anh cũng không có ý xấu, anh chỉ quan tâm cô mà thôi. Trước giờanh vẫn luôn quan tâm đến cô, cũng giúp cô rất nhiều.

Mặc dù chúng ta không cùng ở chung một chỗ, nhưng tôi không sai.

Cố Thất Hải thầm nghĩ những lời này, nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện đều rấttốt.”

Dù là anh, hay là tôi…

Bến xe buýt đã ở ngay trước mắt, mưa vẫn rả rích không nhừng, Hà Diễnđưa Cố Thất Hải đến bến xe xong cũng không rời đi, mà cùng cô đợi xe buýttới.

Cho đến tận khi Cố Thất Hải cẩn thận đi lên xe buýt, Hà Diễn mới mở ô ra,trong lòng dường như mất đi một cái gì đó. Anh biết, hôm nay tiễn cô gái nàyđi, cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Cô giống như một giấc mộng, không thể với tới, nhạt nhòa như sương khói.

“Thất Hải!” Hà Diễn lấy hết dũng khí gọi lớn.

Cố Thất Hải dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.

“Em phải….” Cậu ngừng lại một chút, rồi lại cười dịu dàng, “Để cho anh tachiếu cô em thật tốt nhé.”

Cửa xe đóng lại, mưa rơi xuống cửa kính, khuôn mặt Hà Diễn dần trở nênnhạt nhòa, nhưng mà, Cố Thất Hải vẫn có thể nhìn được trên khuôn mặt củaHà Diễn có một giọt nước lăn dài.

….. Đó nhất định là giọt nước mưa….

Cô tự nhủ, rồi đứng yên mặc cho xe buýt đưa cô đến trạm xe kế tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.