Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau
Edit: Tử Đằng Beta: An Dung Ni Mã Tu Hòa ở đồn cảnh sát xem video theo dõi ở ngã tư cả ngày, xem đến nỗi mắt muốn dính vào cả màn hình, cuối cùng, vất vả lắm mớiphát hiện được hai tình nghixuất hiện gần phạm vi hoạt động của Viên Từ Lâm,Phó Cảnh Diệu lập tức mang hai người tình nghi ấy về đồn cảnh sát điềutra. Nghi can thứ nhất chínhlà người tài xế vừa bị ViênVăn Thao đuổiviệc cách đây khônglâu, nguyên nhânlà do tới muộn, ngườitài xế nàyghi hận trong lòng, muốn tranh luận về nó một phen, không ngờ lại bịbảo vệ bên cạnh Viên Văn Thao cảnh cáo vài lần, dù thế nào cũng không thể đếngần Viên Văn Thao được, vì thế hắn ta đem mục tiểu chuyển đến con gáiViên Từ Lâm của Viên Văn Thao. Người tài xế này mới bắt đầu theo dõi Viên TừLâm trong vài ngày, nhưng không nghĩ lại bị cảnh sát phát hiện nhanh nhưvậy. Nhưng trải qua một cuộc điều tra, chứng cứ không đủ đành phải thả hắnta ra. Nghi can còn lại chính là cháu gái của nạn nhân Đặng Hải Long trong vụ án mạng của người hâm mộ, là một sinh viên đại học, vì cô ta cảm thấy cái chết của ông nội mìnhchắc chắn cóliên quan đếnViên Từ Lâm,liền quyết định tự mình theo dõi Viên Từ Lâm, hy vọng có thể tìm đượcmanh mối về sự thật sau cái chết củaông nội. Nhưng,cô sinh viênnày hoàn toànkhác với người hâm mộ mà Viên Từ Lâmđã miêu tả trước đó, nên cảnh sátlại trở về với hai bàn tay trắng. Như vậy, những manh mối khó lắm mới phát hiện được đều bịchặt đứt, Mã Tu Hòa mang cả thể xác và tinh thần mệt mỏi của mình rời khỏiđồn cảnh sát, trở về nhà, nhưng chuyện mà anh không muốn nhất lại xảy ra trướcmặt anh. Trên tầng chật kín người vây xem, có vài người là hàng xóm,còn lại không biết từ đâu đến. Hàng xóm cũ của anh, Tiêm Tiêm dường nhưđã xảy ra cãi vả với Viên Từ Lâm, lúc này mọi chuyện đã trở nên căng thẳng,mà Cố Thất Hải thì đang đứng ở một bên cùng Hà Diễn, vẻ mặt rất lo lắng,muốn ra tay ngăn cản, nhưng lại không tìm thấy cơ hội nào. Mã Tu Hòa vội đi vượt quađám người. Nhưngngay sau đó,Tiêm Tiêm dường như phátđiên lên, dùng hết sứccho Viên TừLâm một bạttai, mạnh đến mức ngay cả mình cũng té sang một bên, Viên Từ Lâm bịđánh mạnh như vậy liền ngã xuống đấy, không cẩn thận đụng vào bồn hoa,nháy mắt chậu hoa vỡ thành nhiều mảnh, bùn đất và máu dây đầy ra sàn nhà. Cả tầng đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên im lặng. Cố Thất Hải hoảng sợ,đỡ Viên Từ Lâm dậy, Viên Từ Lâm bị một cái tát của Tiêm Tiêm làm cả một bên má bị sưng lên, đầu tóc bù xù,khuôn mặt được trang điểm kĩ càng cũng trở nên lem luốc. Cố Thất Hải nhìnthấy bàn tay đẫm máu của Viên Từ Lâm,liền khăn giấytrong túi ralau cho chocô ta, nhưng trong đám người chậtchội đột nhiên có một bóng người lao ra,kéo Viên Từ Lâm khỏi lòng cô. Mã Tu Hòa nhanh nhẹn dùng khăn băng bó vết thương cho ViênTừ Lâm, thuận tiện bế cô ta lên, vẻ mặt nghiêm túc xoay người đi,lúc xoay người anh phức tạp nhìn Cố Thất Hải một cái, nhưng không nói gì, đi thẳng vào thang máy. Sau khi MãTu Hòa mangViên Từ Lâm bị thươngđi, người vâyxem ở tầng 11 cũng bắt đầu giải tán, Hà Diễn đỡ lấy Tiêm Tiêmcũng bị thương, ánh mắt vẫn nhìn theo Cố Thất Hải, cô có vẻ vẫn còn hốt hoảng,nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đỡ Tiêm Tiêm về nhà mình. Mặc dù vếtthương Tiêm Tiêmkhông nghiêm trọngnhư Viên TửLâm, nhưng Cố Thất Hải vẫn cẩn thận xử lý vết thương cho cô.Nhìn thấy trời dần tối, Tiêm Tiêm lau khô nước măt, tạm biệt Cố Thất Hải và HàDiễn: “Em về nhà chăm sóc em trai trước, thật xin lỗi, để cho anh chịchê cười rồi.” “Em đừng tự trách mình quá.” Cố Thất Hải mở miệng, mới pháthiện giọng nói mình cóchút khàn khàn,“Nhất định sẽcó cách cầmdi vật củadì ấy về thôi mà.” Tiêm Tiêm gật đầu, kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ không bỏcuộc.” Tiêm Tiêm Tiêm,trong nhà lại trở nênyên tĩnh, đánhnhau với Viên Từ Lâm, tạo nên trận ầm ĩ này là Tiêm Tiêm, nhưng Cố Thất Hảicảm thấy lương tâm của mình bị người nào đào đi mất rồi. Hà Diễn nói: “Thì ra vị thiên kim trên báo kia lại là hàngxóm của em.” “Cô ấy vừa chuyển tới hôm qua.” Hà Diễn không muốn nhắc tới Mã Tu Hòa, vì anh không muốnkhiến Cố Thất Hải càng trở nênđau lòng. Trong lúc hỗn loạn ấy,anh đứng ngay cạnh Cố Thất Hải, nên đạikhái anh có thể hiểu được suy nghĩ củacô. Tuy Mã Tu Hòa đưa Viên TừLâm đi là không sai, nhưng chuyện tình cảmlại không thể nói rõ ranhư vậy được,biết rõ đấylà chuyện đúng,mọi người lại cố tình không tin, hiểu rõ người này sai nhưng mọi người lại mộtlòng một dạ đi theo. Rõ ràng người Cố Thất Hải gặp trước là anh, nhưng trái timcô lại hướng về Mã Tu Hòa. Có lẽ nếu chấp nhận buông tay thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc mọi người lại đều ích kỉ như nhau. “Thất Hải, nếu không, em chuyển đi nơi khác đi.” Cố Thất Hải quay đầu, kinh ngạc nhìn Hà Diễn. Hà Diễn nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc.” “Em không khóc.” Cố Thất Hải biện minh, nói đến chữ cuốicùng, giọng cô có chút nghẹn ngào. “Anh biết buông tha người trong lòng là chuyện vô cùng khó,vì ngay cả anh cũng không thể làmđược. Nhưng người trong lòng em khôngở đây, vậy thì anh sẽ cùng em, chậm rãi quên đi anh ta, chậm rãi vui vẻ,dù là bao nhiêu năm đi chăng nữa, cả đời này anh đều thuộc về em.” Lời tỏ tình đột ngộtnày khiến Cố Thất Hải đỏ mặt,cô nhìn ra được Hà Diễn có tình cảm với mình, nhưng không nghĩ tới anh lạithâm tình như vậy. Tim Cố Thất Hải đập liên hồi, cô nhìn vào mắt Hà Diễn, anhkhông giống Mã Tu Hòa, cho dù vào lúc nào đi nữa, anh vẫn không bước đến gần,sự thâm tình của anh cũng từng chút thấm vào trong không khí. Hà Diễn đến gần Cố Thất Hải, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờvai cô, để cô yên tâm dựa vào lòng ngực của mình. “Thực ra, anh cũng không định tỏ tình với em sớm thế này,nhưng nhân dịp em còn quay đầu lại nhìn anh, anh quyết định sẽ không đợithêm nữa.” Anh nở nụ cười dịu dàng,“Thất Hải, anh thích em, anh cũng có thể làm chỗ dựa cho em.” —— Gần mười hai giờ khuya, Cố Thất Hải nghe được tiếng động ởngoài hành lang, nghe tiếng bước chân, cô cũng biết là Mã Tu Hòa đã trởvề. Tuy Mã TuHòa không nhìnthấy được cô,nhưng cô vẫnbuông cọ vẽ xuống, nín thở. Nghe được tiếng anh đóng cửa lại. Cho đến khi không còn thấy bất kỳ tiếng động gì của anh, côthở một hơi, nhưng một giây sau, di động cô vang lên. Người gọi chính là Mã Tu Hòa. Cố Thất Hải lo lắng cầmđiện thoại lên, chần chừ một lát mới nghe máy, giọng của Mã Tu Hòa có chút mệt mỏi, “Vẫn chưa ngủ sao?” “Sao anh biết?” “Con cú mèo này, ngày nào cũng kiên trì vẽ từ tối đến rạngsáng, mưa gió cũng không chịuthay đổi.” MãTu Hòa tựa hồ nhưđang rót nước,chậm rãi uống vài hớp, di động vẫn luôn đặt bên tai, Cố Thất Hải thậmchí có thể nghe thấy tiếng anh uống nước. Cố Thất Hải nhớ lại kết cấu nhà của Mã Tu Hòa, dò lần một hồicũng chỉ cách anh một bức tường, Cô dựa vào tường, nói: “Viên tiểuthư thế nào rồi?” “Anh đã mang cô ta đến bệnh viện, vết thương không có gìđáng ngại, chỉ có khuôn mặt sưng lên, vài ngày sau sẽ khỏi, anh đã chở cô ta về lại biệt thự nghỉ ngơi rồi.” “Cô ấy sẽ truy cứu Tiêm Tiêm sao?” “Anh nghĩ sẽ không đâu.” Mã Tu Hòa muốn nhắc đến lúc ở bệnhviện, anh phải mất baonhiêu công sức, mới thuyếtphục được Viên Từ Lâm bỏ qua chuyện của Tiêm Tiêm. “Tiêm Tiêm cũng không cố ý, mặc dù chuyện này là do cô bésai.” “Sự cố phát sinh lần này tương đối nghiêm trọng, em nói vớiTiêm Tiêm, di vật của mẹ cô ấy, anh sẽ cố gắng nghĩ cách lấy về.” “Lại làm phiền anh rồi.” “Tại sao em muốn giải thích?” Cố Thất Hải trầm mặc. Mã Tu Hòa nhẹ nhàngho một tiếng,giọng nói vôcùng nghiêm túc:“Có chuyện, anh muốn nói với em một chút.” “Chuyện gì?” “Tuy em với Viên Từ Lâm mới quen biết nhau vài ngày, nhưng trảiqua hai ngày ở chúng,anh nghĩ emkhông hợp vớitính cách Viên Từ Lâm,cô ta là người rất dễ phát sinh va chạm, nếu có thể, anh hy vọng emcó thể cố gắng đừng tiếp xúc với cô ta.” Cố Thất Hải giật mình, “Nhưng, bây giờ cô ấy tới đây, rấtkhó có thể tránh mặt nhau…” Nói tới đây, Cố Thất Hải bừng tỉnh, nơi lồng ngực,một trận đâu âm ỉ nổi lên. Anh cũng muốn cô đi sao? Thực ra, Mã Tu Hòa cũng không muốn như vậy, so với việc CốThất Hải rời đi, anh đang suy nghĩ làm thể nào để có thể khiến Viên Từ Lâm rời khỏi đây. Hôm nay,Viên Từ Lâmcùng Tiêm Tiêmphát sinh tranhchấp lớn như vậy, mà người vây xem ngoại trừ người trong tiểu khu còn cóngười bên ngoài, thậm chí còn có người chưa từng thấy bao giờ, dựa theo nhữngvụ án từ trước đến nay của người hâm mộ, dường như hắn ta luôn quan sátViên Từ Lâm ở mọi nơi. Mã Tu Hòa không thể bảo đảm, việc Việc Từ Lâm hômnay có truyền đi hay không,hay người hâm mộ cóvây vào xemkhông, nên saukhi mang Viên Từ Lâm đến bệnh viện, anh lập tức cho Phó Cảnh Diệusai người bảo vệ Tiêm Tiêm, hy vọng có thể phòng ngừa vụ án nảy sinh trênngười cô bé. Vừa nghĩ tới nhất thời anh do dự sẽ sơ ý để những người vô tội khác lâm vào nguy hiểm, lồng ngực anh có chút tự trách. Nhưng Mã Tu Hòa không nói, Cố Thất Hải cũng có thể cảm nhậnđược tâm trạng của anh. Cô bụm mặt, cố gắng che dấu tâm tình củamình. Một lát sau, Mã Tu Hòa nghe thấy cô trả lời. “Em sẽ suy nghĩ.” Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống nhưđang tự nhủ với mình.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau