Mỗi một chiếc hộp nhạc đều có một nhạc khúc thuộc riêng về nó để lặng lẽ tấu lên những nốt nhạc tưởng chừng như có thể giãi bày nhưng lại chẳng có cách nào biểu đạt. Chiếc hộp nhạc ma quỷ này đương nhiên cũng có âm nhạc thuộc về riêng nó. Hầu tước vẫn cho rằng, âm thanh của chiếc hộp nhạc tà ác này khi cất lên cho dù sẽ không mang đến tử vong, cũng nhất định là mê hoặc nhân tâm, bởi vậy Seraphine cũng không muốn lay động ý nghĩ của nó. Nhưng ở trong giáo đường, một tiếng nhạc ngắn ngủi vang lên kia không hiểu sao lại lay động tiếng lòng hắn. Seraphine cuối cùng vẫn là không khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, từng vòng từng vòng xoay cái chốt bên cạnh hộp nhạc, làm từng nốt nhạc nhẹ nhàng phát ra. Quả nhiên là một khúc nhạc có thể mê hoặc nhân tâm. Không phải loại điệu khúc tối tăm ảm đạm, hoàn toàn tương phản, nó thuần khiết, linh hoạt kỳ ảo, giống như khúc nhạc đến từ Thiên Đường, cũng giống như một giấc mộng ngọt ngào yếu ớt vừa chạm vào liền vỡ nát, tốt đẹp đến mức không thực. Seraphine tin chắc rằng mình chưa từng nghe qua dạng nhạc khúc này, nhưng mỗi một nốt nhạc của nó đều làm hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nếu như cho hắn giấy bút, hầu tước trẻ tin rằn mình thậm chí có thể lập tức ghi lại tất cả nốt nhạc. Hắn cũng xác thực làm như vậy. Seraphine đi đến phòng đàn mà bản thân từ lâu đã không dùng tới, bởi vì thường xuyên quét dọn, chiếc Lira Kravika mới tinh như lúc ban đầu, không có nhiễm một hạt bụi. Nhẹ cầm chiếc búa nhỏ bên cạnh, căn cứ theo nốt nhạc chạm từng cái lên dây đàn. Giai điệu mỹ diệu chảy xuôi mà ra. Một nhịp nối tiếp một nhịp, mãi đến lúc đem âm thanh nguyên bản có chút đơn điệu của hộp nhạc thay đổi trở nên phức tạp hoa lệ lên. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang việc diễn tấu, Seraphine ngẩng đầu, trông thấy lão quản gia đứng tại phía cửa. "Hết sức xin lỗi, thưa hầu tước, đã đến thời gian dùng cơm, ngài xem?" Thời gian thế mà qua nhanh như vậy, cái khúc nhạc này một khi diễn tấu thật là khiến người ta quên cả thời gian. "Lawrence, ngươi có nghe thấy sao?" Lão quản gia sững sờ, phản ứng lại:"Đúng vậy, hầu tước, đây là một nhạc khúc phi thường, phi thường tuyệt vời. không biết một nhà soạn nhạc phải có tài năng tuyệt vời như thế nào mới có thể sáng tạo ra mỹ khúc ấy." Đây là một bản nhạc mê hoặc nhân tâm. Cũng là bản nhạc cầu siêu mà sứ giả của thần chết diễn tấu mang đến. .... Từ khi Elle chết, cô hầu tên Meyriat kia có đến phòng tìm hầu tước một lần, còn lại thì luôn lấy các loại cách thức lơ đãng xuất hiện trước mặt hắn. Từ chỉnh lý phòng ngủ, cắt tỉa hoa cỏ ngoài cửa sổ cho tới bưng trà rót nước. Thời điểm Seraphine đang đọc sách, cô liền đứng ở một bên nhìn hắn. Seraphine bị ánh mắt gần như hóa thành thực thể của cô làm cho khó chịu vô cùng, "Ba" một tiếng khép sách lại, Meyriat lập tức cúi người dò hỏi:"Ngài có cái gì phân phó sao? Hầu tước." "Câu nói này hẳn là ta hỏi ngươi, Meyriat. Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" "Tôi chỉ muốn đợi bên cạnh ngài, hầu tước đại nhân." Cô nhìn qua hầu tước, ánh mắt không khỏi nóng bỏng, ngay cả khuôn mặt bình thường với một ít tàn nhan rời rạc cũng đều trở nên hồng nhuận xinh dẹp. Seraphine nghĩ, có phải là mình biểu hiện quá mức thân thiết hiền hòa, đến mức cô gái này dám ở trước mặt mình không cố kỵ gì nói ra những lời cợt nhả mạo phạm như thế. Nếu như lão quản gia ở chỗ này, nhất định sẽ nói cho hắn biết, hầu tước, ngài là một quý tộc điển hình tiêu chuẩn, thân thiết cùng hiền hòa hoàn tàn không dính tới được. Thả lưng dựa vào ghế ngồi, Seraphine khẽ nhếch đôi môi mỏng phun ra hai chữ:" Ra ngoài." "Hầu tước?" Cô gái giống như nghe thấy một cái gì đó khó có thể tin, kinh ngạc nhìn lấy người vừa nói. "Mặc kệ ngươi có lý do gì, đừng để ta nói lần thứ hai." Meyriat cắn cắn môi dưới, quay đầu rời đi, trước khi đi oán hận ném xuống một câu:"Ngươi sẽ hối hận." Seraphine rên khẽ một tiếng, đưa tay đè lại ngực, từ nơi đó truyền đến đau đớn đủ để bản thân không cách nào coi nhẹ. Hắn đã thử nghiệm qua suốt mấy ngày nay, Meyriat này, trên người nhất dịnh có ẩn giấu bí mật gì đó, cứ mỗi khi mình muốn nói cự tuyệt với cô ta liền sẽ cảm nhận được tim đập nhanh một hồi như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, tùy thời đều có thể lấy mạng hắn. loại cảm giác này thực sự hỏng bét. Thật không biết có phải hay không liên quan tới cái hộp nhạc kia. Từ khi cái hộp âm nhạc kia xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của hắn liền bị đánh phá, thật giống như một mực sống bên trong đám mây câu đố cổ quái, không tài nào phân rõ cái gì là chân thực, cái gì là giả tạo. .... Lại một buổi sáng, thời tiết như cũ một dạng u ám lạnh lẽo. Thời điểm Seraphine tỉnh lại, bên ngoài vẫn âm u, chân trời mơ hồ lộ ra một tia nắng sớm. Người thanh niên dường như từ trong cái không khí lạnh như băng ấy ngửi được một cỗ mùi không rõ. Seraphine vén lên cái chăn mềm mại trên người bước xuống giường, không mang giày mà chỉ đem áo khoác treo ở đầu giường choàng lên vai. Trong nháy mắt cửa mở ra, mùi máu tanh quen thuộc trong trí nhớ phả thẳng vào mặt. Hành lang dài dằng dặc đen kịt một màu, hai đầu hành lang giống hai cái miệng đen sì, đem hết thảy những vật có sinh mệnh nuốt chửng sạch sẽ. Bất chấp cái cảm giác quái dị trỗi lên trong lòng, Seraphine trực tiếp tục đi đến cánh cửa hướng đối diện kia, nơi đó là gian phòng lão quản gia. Theo lý mà nói thời gian này ông cũng đã bắt đầu công việc, thế mà bây giờ lại hoàn tòan yên tĩnh. Không hề có một chút thanh âm. Tay của hắn đã đụng vào phần tay cầm của cánh cửa, ngón tay trắng nõn trong bóng tối phá lệ rõ ràng chậm rãi xoay tròn, "Két" một tiếng, cửa từ từ mở ra. Lawrence ngay tại trong phòng, duy trì một tư thế kỳ quái —— lưng đưa về phía cửa, đối mặt với giường cùng cửa sổ, phần lưng còng xuống, đầu cúi thấp, giống như đang tìm thứ gì trên đất. Ngay cả nghe được tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại. Nhưng mà Seraphine biết, Lawrence đã không thể quay đầu lại. Bởi vì chân ông chạm đến mặt đất, mang theo chất lỏng ám sắc dinh dính, phản phất còn chút ấm. Kia chính là máu. Lão quản gia chết rồi. Seraphine từ nước Đức tới Anh quốc, chỉ có lão quản gia phục vụ cho gia tộc bọn học qua nhiều thế hệ, là người đã nhìn hắn lớn lên đi theo. Lawrence luôn coi anh là chủ nhân tôn kính, cũng coi như là con cái mà yêu thương, nhưng mà giờ, ông chết. Lão quản gia đối với Seraphinemà nói, cùng Elle là sự tồn tại hoàn toàn khác biệt. Elle chết rồi, hầu tước còn có thể tìm một hầu gái khác, thậm chí hắn hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn trí, bởi vì cái này từ trước đến nay là Lawrence phụ trách. Nhưng mà Lawrence chết rồi. Ai có thể tìm tới cho hắn một Lawrence khác đây? Không có ai Thời điểm Elle chết, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, hầu tước vẫn không thể khống chế được buồn nôn cùng sợ hãi. Nhưng giờ trông thấy lão quản gia duy trì tư thế quỷ dị kia, lại không có bất luận cảm thụ gì. Biểu hiện lạnh lùng như vậy, khiến hắn ngay cả bản thân mìn cũng có chút khó tin. Seraphine để hai chân trần, đi qua sàn nhà bị máu tươi nhuộm loan lổ, bước tới trước mặt Lawrence. Ánh mắt ông còn mở to, giống như Elle, tựa hồ nhìn thấy hình ảnh vô cùng đáng sợ. Trên mặt đất phía trước có rơi một đoạn đồ vật đỏ tươi. Seraphine đáon kia là đầu lưỡi người. Miệng của lão quản gia cũng mở lớ, nhưng bên trong không pải trống rỗng, mà như có thứ gì bị nhét vào. Phần đầu rũ xuống quá thấp, Seraphine thấy không rõ. Nhưng mà trông thấy hai bên đầu trụi lũi của quản gia, hắn cũng đoán được. Kia là hai lỗ tai bị cắt xuống rồi nhét vào miệng. Dường như có một màn sương mù trầm thấp áp đến, làm co người ta nghạt thở. Đột nhiên, ánh mắt bị một đôi tay băng lãnh từ phía sau che khuất. Seraphine không có giãy dụa, một khắc này cảm giác mệt mỏi tầng tầng vọt tới, hắn thậm chí không muốn động ngón tay, không nghĩ mở miệng nói chuyện. Kia là một âm thanh trầm thấp khàn khàn lộ ra sự mê hoặc, dán chặt lấy bên tai của hắn, khẽ vang lên." Đoán xem ta là ai?" ................................. ............... Lira Kravika (Kravika Lyre)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]