Cảnh Diễn cùng Phượng Tê tạm thời ký kết thành công thoả thuận điều giải hòa bình, nhằm vào mức độ tự do của hoàng hậu cùng vấn đề an toàn cúc hoa của hoàng đế mà đạt thành nhận thức chung bước đầu.
“Thật sự là đáng tiếc…”
“Nếu không phải Nhu Nhi thật sự không thích hợp làm hoàng hậu, ta tuyệt đối sẽ phế ngươi!”
Nhu Nhi, cũng là một trong các quý phi, là nữ nhân mà Cảnh Diễn thích nhất, đúng là tuyệt đối xinh đẹp, nhưng tình tình thì…giống hệt như tên của nàng, nhu nhược đến mức có thể bấm ra nước.
Nữ chủ của QYNN (Quỳnh Dao nãi nãi) còn có kiểu nhân vật bưu hãn như Tiểu Yến Tử hoặc là trong lòng phúc hắc như Tiểu Bạch Hoa (Bạch Ngâm Sương?),nhưng Nhu Nhi này thì thật sự là một đóa hoa thố ti mảnh mai từ thuở khai thiên lập địa, trời sinh luôn cho rằng mọi người đều là người tốt, nói thế nào cũng vô dụng.
Nếu không phải có Cảnh Diễn che chở, Phượng Tê bao bọc, nàng ta sớm đã hương tiêu ngọc vẫn. Phượng Tê trước khi ra khỏi cung thậm chí còn trực tiếp ném người sang tận chỗ thái hậu để ở luôn bên đó, miễn cho Cảnh Diễn một thoáng không chú ý thì chỉ còn lại tro cốt.
Đó cũng là một nguyên nhân làm Cảnh Diễn không phế Phượng Tê, đổi lại hoàng hậu khác thì nữ nhân mình thích nhất nhất định phải gặp tai ương, muốn tìm được một hoàng hậu không thèm tranh đoạt Cảnh Diễn, xử lý sự việc hậu cung công bằng như Phượng Tê chính là rất không dễ dàng.
“Vì Nhu Nhi của ngươi, ngoan ngoãn ngẫm lại đi, nói lý ra ta vẫn cảm thấy danh hào cải trang vi hành rất không sai.” Xem như là hoài niệm về một đống kịch truyền hình từng xem trước khi xuyên qua.
Đương nhiên oán niệm cũng có, nhất là cái bộ đã làm bại hoại hình tượng thiên cổ nhất đế, chỉ còn một tên ‘Khang Hi vi hành’ một, hai, ba, bốn…chết tiệt, phong lưu, nhìn thấy mỹ nữ thì nhấc không lên bước chân cuối cùng bởi vì tán gái mà hại chết quý phi yêu nhất của mình.
…
“Bối Bối, nhanh đến ngồi đi, thật là, gần đây ta thật sự là ngộp muốn chết rồi.”
“Tham kiến nương nương.” Bối Bối hành lễ tượng trưng, sau đó trực tiếp ngồi xuống: “Trong cung thực phức tạp, đến thăm người còn phải tìm đủ cớ loạn thất bát tao.” Cái gì mà hết hiến bí tịch mỹ dung, châu báu, trang sức, son phấn, lại sang đánh đàn, ca hát, hiện tại đã đến Trình Bối Bối nàng bát tự thực vượng có thể đuổi đi ‘bệnh ma’ đang quấn lấy hoàng hậu nương nương.
Ông trời cũng phải thương cảm, hoàng hậu hồi cung một tháng, nàng tìm biết bao nhiêu cái cớ rồi.
“Không có biện pháp, cha ngươi không có bất kỳ một quan nửa chức nào, hoàng hậu tiếp kiến dân nữ cũng phải có cớ nào đó đi, hơn nữa cớ này còn không thể là tuyển tú.” Nếu triệu kiến Bối Bối như tú nữ, vậy thì sau ba lượt, nàng ta sẽ phải tiến cung.
Trình Toàn chính là không nỡ để nữ nhi duy nhất của mình trở thành một trong hậu cung ba nghìn, đương nhiên, Bối Bối cùng Cảnh Diễn cũng sẽ không đồng ý.
“Ca ca ngươi gần đây thế nào?”
“Không tốt, rất không tốt, siêu cấp không tốt.” Bối Bối khẩn trương kéo tay Phượng Tê, nhìn trái nhìn phải, sau n lần mới buông tha cho ý định nghía được Ảnh Vệ (tìm không thấy người).
“Vẫn như cũ buồn bực ở nhà, lúc mới bắt đầu chúng ta đều vui, ly biệt ngắn ngủi quả thực là chất xúc tác cho bọn họ, ca ca ta ba ngày hai lượt lại hỏi thăm tình hình của Ảnh Vệ. Ta chỉ là lo lắng thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề.”
“Đúng là có khả năng này, ngươi phải canh chừng cho kỹ.”
“Đã biết, ta sẽ chú ý.”
“Thành được như vậy…nghe nói là cha ngươi thông suốt rồi?” Lúc ấy Phượng Tê vốn tính toán nghĩ biện pháp đá văng Ảnh Vệ ra, miễn cho thật sự cắt đứt nhân duyên lần này sẽ không còn có nữa, dù sao Ảnh Vệ đồ ngu ngốc này rõ ràng đã cự tuyệt người ta.
Kết quả lại thông qua Bối Bối chiếm được kết luận Trình Tiền ‘ngày đêm mong nhớ’, đây chính là tin vui ngoài ý muốn, đáng giá lợi dụng triệt để.
“Khụ khụ…Đúng vậy…” Nội tình lão cha nhà mình bởi vì đấu khí mà đồng ý, hai huynh muội biết chuyện đồng thời bảo trì im lặng, mặc dù người để ý một chút cũng có thể đoán ra. Bất quá vẫn là đừng để hoàng hậu chú ý đến điểm ấy thì tốt hơn.
“Các ngươi chân trước vừa đi, ta liền nhận được tối hậu thư tràn đầy phấn chấn của ca ca, bảo ta đuổi hết tất cả những nữ nhân phiền toái đến Trình phủ tìm hắn thành thân đi, hắn quyết định phải theo đuổi…Ảnh Tử của hắn…”
“Nghe lại một lần ta vẫn thấy cảm động, không hổ là người vào nam ra bắc, nhớ lại hồi đó ca ca ta muốn theo đuổi Phồn Đạt, trừ bỏ đồng ý nuôi hắn cả đời ra lời ngon tiếng ngọt gì cũng không có.”
“Cách nói này không sai a, không nghĩ đến Lý Mộ đại ca một đầu gỗ như vậy cũng có cách nói lãng mạn đến thế, còn có cái gì tốt hơn bảo hộ cả đời đâu…Đáng tiếc ca ca ta được Ảnh Vệ bảo hộ thì còn không sai biệt lắm. Đúng rồi, chờ ta trở về lập tức bảo ca ca đưa ngọc bài đến cho Ảnh Vệ.”
“Ngọc bài?”
“Chính là cái này.” Bối Bối lấy ra một khối cẩm thạch cỡ bàn tay chất lượng tốt nhất, một mặt là hoa cỏ bốn mùa, một mặt là đồ án vỏ sò ngậm trân châu, bên cạnh có mấy chữ chưởng thượng minh châu (viên ngọc quý trên tay): “Hai huynh muội chúng ta mỗi người có hai khối, đây là thứ mẫu thân ta khi còn tại thế đặt ra, nếu không có chuyện gì ta cùng ca ca nhất định sẽ là một đôi. May mắn, may mắn…Bất quá khối ngọc của ca ta thực sự là ác tục tầm thường, chính là một đống lớn vàng bạc châu báu, viết chữ tài vận thuận lợi.” Bối Bối lau trán, cha của nàng…thật sự là quá tục rồi.
“Ca ca ta vẫn dùng nó làm tín vật thân phận, có thứ này vào tất cả ngân hàng tư nhân của nhà ta đều có thể tùy ý rút khoản, vào toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà ta mua đồ đều được miễn phí.”
“Quả thật là thứ tốt, bất quá bây giờ vẫn còn quá sớm, hiện tại cho dù đưa Ảnh Vệ, hắn cũng không dám nhận, chờ đêm tân hôn hẵng đưa đi.”
“Cũng phải.” Bối Bối hưng phấn đồng ý, sau đó lại nhìn trái nhìn phải, có chút thất vọng thở dài: “Sao nói đến vậy rồi mà Ảnh Vệ vẫn chưa rớt xuống…” Vô luận nội dung mà nàng cùng hoàng hậu nương nương nói có bao nhiêu kinh sợ, Ảnh Vệ chính là bất động như núi.
“Lâu ngày thì quen thôi, từ lúc ta cùng Cảnh Diễn ở thượng thư phòng định ra tương lai của Ảnh Vệ, hàm dưỡng cùng định lực của hắn cũng càng ngày càng cao, tương lai tuyệt đối là đè chắc Trình Tiền.”
“Nương nương ~” Bối Bối không chịu, nàng vẫn hy vọng có một tẩu tẩu: “Cha ta chính là đang ngóng trông Ảnh Vệ ca ca vào cửa…”
“Vào cửa thì vào cửa, Ảnh Vệ một không phụ mẫu, hai không bất động sản, ba không chí thân, tính toán chi li cũng chỉ có Vệ Ảnh cùng chúng ta xem như người quen, cho dù muốn thành thân cũng không phù hợp nghi thức…Đừng cao hứng quá sớm.” Điểm một chút cái trán trơn bóng của Bối Bối: “Vấn đề cưới gả lại không liên quan đến công thụ.”
“Ca ca ta cũng không phải là đèn cạn dầu.”
“Thắng lợi trên giường được quyết định bởi giá trị vũ lực chứ không phải giá trị trí lực.”
“Bách luyện cương còn đánh không lại nhiễu chỉ nhu đâu.”
“Không lẽ nào ngươi lại không muốn nhìn thấy ca ca ngươi yếu ớt không xương rên rỉ dưới thân người khác? Không muốn nhìn cái bản mặt tươi cười đầy xảo trá của hắn trở thành mị nhãn như tơ, đầy mặt xuân sắc?”
“…” Bối Bối đồng chí a, ngươi cũng quá dễ dàng dao động rồi: “Nương nương, vậy Ảnh Vệ cũng có thể như thế…” Cũng có thể mị nhãn như tơ, đầy mặt xuân sắc.
“Hắn không dễ nhìn bằng ca ca ngươi, tiểu thụ vẫn là mỹ hình một chút thì tốt hơn.”
“Nhưng mà Lâm đại ca dễ nhìn hơn Cảnh Tu a.”
“Cảnh Tu thuộc tính không được, hắn là dương quang kiện khí thụ, Lâm Ích Hàn là phúc hắc si tình công, thuộc tính của Cảnh Tu hoàn toàn là loại bị áp chế.”
“Vậy ca ta…”
“Bảo hắn trở về luyện luyện nhiễu chỉ nhu đi, nương nương ta chính là bất công.”
“Ít nhất cũng phải được hỗ công a…”
Kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra, một nam tử mặc y phục trắng bước vào.
Phượng Tê lúc đầu còn tưởng là Cảnh Diễn đến thăm chơi, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra là Ảnh Vệ: “Ai nha, Ảnh Vệ, ngươi vừa mới đi đâu về sao?” Không ngờ bọn họ nói cả buổi như thế Ảnh Vệ lại không có ở nhà, Vệ Ảnh sao không thông báo lấy một tiếng: “Bất quá ngươi thế nhưng lại chủ động đi ra ngoài?” Kỳ tích.
Chỉ thấy Ảnh Vệ mặc một thân đồ trắng, biểu tình giống như vội về chịu tang.
“Có…chuyện gì vậy?”
“Không có gì, ta vừa mới lấy được chứng nhận tử vong của mình.”
“…”
“…”
“Ờ…rất đẹp mắt.” Đây là lời nói thật, nền đen viền trắng văn tự màu vàng. Phải biết rằng màu vàng chính là màu sắc của hoàng gia, chứng nhận tử vong của tất cả Ảnh Vệ cùng Vệ Ảnh đều dùng phấn vàng để viết, xem như là sự tôn trọng dành cho những con người đã bán mạng vì hoàng gia.
Bất quá, tự mình cầm chứng nhận tử vong của mình thì không được dễ chịu cho lắm.
Vừa đưa Bối Bối vào cửa, Vệ Ảnh đã thông báo với hắn, sở huấn luyện triệu kiến khẩn cấp.
Sau khi bọn họ học thành tốt nghiệp bị phân công cho từng chủ tử, sở huấn luyện liền cùng bọn họ…dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Mấy sợi tơ đó, phân biệt là điều động nhân sự cùng tiến tu học bổ túc. Bọn họ bình thường cũng sẽ tự mình về sở huấn luyện tìm những đồng bạn có dị tài hỏi xin chút đồ thuộc về việc riêng, tỷ như mấy thứ thuốc tra tấn người mà Vệ Ảnh đi tìm lần trước.
Ảnh Vệ vừa nghe sở huấn luyện triệu kiến, liền mặt mày 囧囧. Một năm trước vừa mới tiến tu, học bổ túc mấy loại mê dược mới xuất hiện trên giang hồ cùng với đặc điểm tuyệt chiêu của vài đại cao thủ, đặc biệt là mấy tên có quan hệ với triều đình, hoặc là nhân sĩ giang hồ đang ở lại trong nhà các mệnh quan triều đình làm khách khanh phụ tá.
Trong ngắn hạn sẽ không lại có tiến tu, còn lại chính là điều động nhân sự. Với cả lời cam đoan mà tháng trước hắn mới nghe hoàng đế nói với hoàng hậu…
Quả nhiên, ảnh vệ hoảng hốt bay đến sở huấn luyện, sau đó không nói hai lời lập tức bị lột sạch một thân hắc y, mặc vào tang phục màu trắng, huấn luyện viên năm xưa đã nhặt hắn mang về nuôi lớn, biểu tình gả nữ nhi cho người ta vui mừng vỗ vỗ vai hắn, thận trọng giao chứng nhận tử vong cho Ảnh Vệ.
“Không nghĩ tới a ~ Vốn tưởng rằng bây giờ là thời đại thái bình sẽ không có chuyện gì. Không nghĩ tới ta còn có thể tự mình viết chứng nhận tử vong cho ngươi…Không dễ dàng a!”
Nét mặt già nua đầy vẻ cảm động lau lau hai hàng nước mắt không tồn tại, sau đó dâng hương cho lịch đại sở trưởng sở huấn luyện: “Cảm tạ ông trời thương xót, ảnh vệ hoàng hậu đời 23 chết có ý nghĩa, Ảnh Vệ a ~ Nén bi thương a!”
Tuy rằng đã sớm biết mỗi tên huấn luyện viên trong sở huấn luyện đều là biến thái + hỗn đản, tu dưỡng tốt như Ảnh Vệ cũng bị tức giận đến giẫm nát n viên gạch lát.
Nhưng là không có biện pháp, nếu như động thủ, trước không nói phải lấy ít địch nhiều, mình chính là bọn họ dạy dỗ ra, làm sao có thể là đối thủ của mấy lão gia hỏa sau khi về hưu càng thêm thành tinh này được.
Nhịn đi vậy…
Ảnh Vệ cắn răng mặc tang phục của chính mình, cầm chứng nhận tử vong của chính mình, còn được tặng kèm một bức di ảnh của chính mình (vừa mới vẽ ngay tại chỗ),giữa một đống tiếng chúc phúc ‘nén bi thương thuận biến’, ‘lên đường bình an’, ‘cúng bảy ngày nhớ trở về’ của một đám lão gia hỏa tiểu gia hỏa (chính là các Ảnh Vệ Vệ Ảnh chưa tốt nghiệp) đang vui sướng khi người gặp họa, chạy vội trở về Lai Nghi điện, còn là trực tiếp chạy theo đường thẳng cự ly gần nhất.
Hồn nhiên không để ý khinh công tuyệt hảo như hắn vừa ở hậu cung trình diễn một màn ma bay giữa ban ngày, dọa sợ hãi không ít phi tần cung nữ.
[Trình Tiền chết tiệt! Đều là lỗi của ngươi!] Người trúng độc tư tưởng trung quân ái quốc chính là tốt ở điểm ấy, chuyện lớn bằng trời cũng sẽ không nói là chủ tử của mình đã sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]