Trong phòng ngủ, Quý Thanh Diêu bắt đầu tỉ mỉ đánh giá nơi nghỉ ngơi của Từ Phú Quý. Cả gian phòng mọi gia cụ đều làm bằng gỗ lim, thoạt nhìn chắc chắn thoải mái. Bên trong có cánh cửa, đẩy mạnh là đi đến gian thư phòng nhỏ. Mở ra cánh cửa bên trái thư phòng, bên trong lại có một cái bàn ăn. Quý Thanh Diêu không khỏi lắc đầu cười khổ, ngốc tử này lại đem chỗ ngủ, ăn cơm, nghỉ ngơi đều đặt cùng với nhau, nhưng thật ra lại rất thuận tiện.
Quý Thanh Diêu đi dạo mệt mỏi, bước ra thư phòng liền đến bên giường. Mới ngồi xuống đã cảm thấy không ổn. Giường này sao lại mềm mại như vậy. Mở nệm ra, bên trong là ba tầng đệm thật dày, chẳng thể trách giường này ngồi ở trên như là ngồi trên mây vậy. Ra là người này thích ngủ giường mềm. Lại nhớ tới tối hôm qua nàng ta ngủ ở trên ghế, chẳng thể trách cả đêm lăn qua lộn lại, đến gần sáng còn té xuống đất.
Nghĩ vậy nhưng thật ra lại cảm thấy một trận buồn cười, xem chừng sắc trời đã trễ như vậy, người này lại chạy đi đâu nữa rồi. Xuống giường, đẩy cửa ra, vừa định gọi Đông Mai, lại nhìn thấy Từ Phú Quý ngồi ở cạnh cửa. Thấy nàng nghiêng đầu bộ dạng nhìn như buồn rầu, Quý Thanh Diêu không khỏi nhíu mày. Cúi người, ở bên tai nàng khẽ gọi:"Phu quân, đêm dài lạnh lẽo, sao lại ngồi đây?"
Từ Phú Quý không nghĩ tới Quý Thanh Diêu lại đi ra, bắt đầu luống cuống: "À thì, ta đang ngắm trăng." Quý Thanh Diêu nhìn nàng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-cau-tu-tren-troi-roi-xuong/1774417/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.