Chương trước
Chương sau
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Quý Hàn Sơ thu hồi Sao băng, trầm giọng nói: "Hồng Trang, chỉ cần ngươi thả Thanh Yên, ta đảm bảo đêm nay ngươi sẽ bình yên rời khỏi Ân gia."
Hồng Trang lười nhác vân vê vài sợi tóc: "Đau lòng cho biểu muội của ngươi đến thế cơ à?"
Khiến nàng cảm thấy có chút ghen ghét rồi đấy.
Áp sát từng phân, một thân máu nhỏ, nhuộm đỏ cành mai.
Ân Thanh Yên nhắm chặt mắt, sợ đến mức hơi thở dồn dập. Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào bên trong da thịt, tơ máu chậm rãi chảy ra.
Quý Hàn Sơ kinh hãi trong lòng, chàng không kịp nghĩ nhiều liền truyền nội lực vào Sao băng rồi ném thẳng về phía Hồng Trang!
Hồng Trang phản ứng thần tốc, nàng xoay người vung trường tiên tiếp được vũ khí sắc bén kia.
Khoảnh khắc nàng tiếp chiêu chính là lúc Quý Hàn Sơ nhanh chóng tiến lên, cánh tay dài ôm lấy vòng eo của nàng, đưa nàng cách xa Ân Thanh Yên vài thước [1].
[1] 1 thước = 0,33 m.
Tạ Ly Ưu chạy đến đỡ cô nương đã sớm ngất xỉu vì sợ.
Hồng Trang tươi cười dựa vào ngực của Quý Hàn Sơ, biểu cảm trên mặt không hề có chút bất ngờ nào. Thậm chí còn nhàn rỗi vươn tay ném cho Tạ Ly Ưu một bình sứ nhỏ.
Tạ Ly Ưu tiếp nhận, nhìn về phía Hồng Trang.
Nàng giải thích: "Có thể khiến người dùng mất một đoạn ký ức ngắn. Cho nàng ta uống đi, không thì lúc tỉnh dậy sẽ rất phiền toái."
Tạ Ly Ưu cầm bình sứ, trên mặt hiện rõ vẻ do dự và hoài nghi.
Hồng Trang cười nhạo, nàng ôm chầm lấy cổ của Quý Hàn Sơ, nhẹ nhàng hôn lên má chàng: "Ca ca tốt bụng mau nói cho hắn biết, rốt cuộc thuốc của ta có độc hay không."
Một tay của Quý Hàn Sơ ôm lấy nàng, tay còn lại chìa về phía của Tạ Ly Ưu. Bàn tay gắt gao giữ chặt vòng eo của nữ tử, cứ như chàng chỉ cần thả lỏng một chút thôi thì nàng sẽ chạy đi ngay lập tức.
Tạ Ly Ưu cúi đầu đưa bình sứ qua, đợi đến khi đã xác nhận đó không phải là độc dược mới bước vài bước lui ra xa.
Sau đó y không bao giờ nhìn đôi nam nữ đang ôm ôm ấp ấp kia nữa. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
"Này -----" Hồng Trang ở đằng sau nói với lại: "Quý tam có ý định bắt ta về chịu tội đấy, ngươi không muốn sao?"
Tạ Ly Ưu bịt mắt quay đầu về phía nàng, miệng lẩm bẩm: "Không lo chuyện bao đồng, không quản chuyện của người khác. Gặp chuyện không liên quan thì cứ bo bo giữ mình."
Hồng Trang che miệng cười, ngẩng đầu nhìn Quý Hàn Sơ: "Bạn của ngươi thú vị lắm."
Quý Hàn Sơ siết chặt vòng eo nghịch ngợm của nàng, trầm giọng nói: "Hồng Trang, đừng trêu hắn."
Hồng Trang kiễng chân nhìn thẳng vào mắt nam nhân, ngón tay vuốt ve từ cằm xuống yết hầu nhô ra của chàng.
Hai cơ thể dán sát gần nhau, gần đến nỗi bọn họ có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa nam và nữ. Mùi hương của nữ nhân vây quanh chàng, cơ thể của nàng tựa như không xương, mềm mại như nước.
Bàn tay đặt trên cổ chàng dời sang bả vai, thay thế vào đó chính là môi lưỡi của nàng. Đầu lưỡi liếm mút hầu kết, thi thoảng cắn nhẹ một cái.
Cảm giác tê dại giống hệt đêm đó ở bờ sông, nàng một thân áo quần không chỉnh tề ngồi trên người chàng sau đó cúi đầu cho chàng một nụ hôn dài.
Nụ hôn ấy tươi mới như cỏ non.
Hai cánh tay như ngó sen của nữ nhân vẫn đang đùa giỡn trên cổ của chàng. Khi nàng ngước mắt, khí thế trong mắt lan tỏa quyến rũ động lòng người.
"Ta không trêu hắn, ta chỉ trêu ngươi thôi, ngươi vừa lòng chưa?"
Vừa lòng chưa?
Có gì đáng để vừa lòng.
Quý Hàn Sơ cười khổ, chàng cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển của nàng mà thôi.
Làm gì có ai quan tâm đến suy nghĩ của vật tiêu khiển chứ. Nàng hỏi vậy chỉ đơn giản là muốn có thêm món đồ chơi mới mà thôi.
Bên tai truyền tới tiếng người, Quý Hàn Sơ ôm eo nàng, dặn dò: "Đừng nói nữa, ta mang ngươi rời khỏi nơi này."
Hồng Trang ngả đầu vào lồng ngực của chàng làm nũng, ngón tay vẽ vòng vòng lên đó: "Vậy ngươi phải nhanh lên, nếu ta bị bắt thì sẽ không có ai đến chơi cùng ngươi nữa đâu."
Tiếng bước chân truyền đến gần hơn, Quý Hàn Sơ ra hiệu với Tạ Ly Ưu rồi sau đó mang theo nữ nhân nhẹ nhàng nhảy lên tường.
Mắt thấy người đến càng lúc càng đông, chàng suy nghĩ giây lát rồi đi về tiền viện của Ân gia.
Bên trong nhà chính đèn đuốc sáng trưng, người vây chặt như nêm.
Ân gia không phải là một đám ngốc, hôm trước Nhị gia trúng độc, hôm sau tiểu thư bị hãm hại, trước đó còn có một đống con cháu đã chết thảm. Nếu bọn họ vẫn không nhận ra rằng có người cố ý gây chuyện thì đúng là quá ngu rồi.
Quý Hàn Sơ và Hồng Trang dựa vào bóng đêm để ẩn nấp trên mái nhà.
"Không ra được." Quý Hàn Sơ nói: "Ân gia đã bị bao vây, lần này bọn họ nhất định sẽ điều tra nghiêm ngặt. Bây giờ đi ra ngoài chính là tự chui đầu vào rọ."
"Vậy phải làm sao?" Hồng Trang vẫn rất điềm nhiên.
Căn bản nàng không thèm để ý, chuyện này đối với nàng cũng chỉ là tốn thêm chút sức lực mà thôi. Nhưng nàng rất vui vẻ khi thấy Quý Hàn Sơ lo lắng cho mình như vậy.
Quý Hàn Sơ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nắm lấy cổ tay của nàng: "Đi cửa hông, ở đó có xe ngựa của Tạ Ly Ưu. Chúng ta dùng xe ngựa."
Hồng Trang: "Hắn ngồi xe ngựa đến đây?"
Quý Hàn Sơ ôm nàng bay nhanh trong đêm gió: "Hắn không thích vận động, nếu không có xe ngựa sẽ không chịu đi đường."
Hồng Trang cười nói: "Nếu chẳng may gặp phải tuần tra, ngươi bị người ta phát hiện ở cùng với yêu nữ như ta thì thanh danh của Quý tam công tử sẽ bị hủy hoại đó."
Quý Hàn Sơ nhìn vào bóng đêm, nói: "Ân gia không dám động vào xe ngựa của nhà họ Quý."
*
Xe ngựa xa hoa dừng ở phía cửa hông, góc xe treo một chiếc chuông bạc trông rất đa tình, trên đó khắc một chữ "Quý" vô cùng rõ ràng.
Xe dừng ở đằng sau núi giả nên không quá thu hút sự chú ý.
Thừa dịp không có người ở xung quanh, Quý Hàn Sơ nhanh chóng kéo Hồng Trang nhảy lên xe ngựa.
Quý Hàn Sơ vừa xoay người đóng cửa, Hồng Trang lập tức nửa ngồi nửa quỳ áp sát về phía chàng.
Không gian bên trong rất nhỏ hẹp, hai người miễn cưỡng duỗi được tay chân.
Hơn nửa thân thể của nàng đè nặng lên người của Quý Hàn Sơ, vì tránh gây ra tiếng động nên chàng cũng không dám đẩy nàng.
Hồng Trang cực kỳ thích bộ dáng nhẫn nhịn của nam nhân, nàng nhìn vào mắt chàng, nhẹ nhàng nói: "Quý tam ca ca, sao ngươi lại tốt như vậy?"
Quý Hàn Sơ nhìn nàng một lát, sau đó gạt tay nàng ra.
"Ồ, giận à?" Hồng Trang bật cười: "Ta khiến tình nhân của ngươi bị thương nên bây giờ ngươi tức giận với ta?"
Quý Hàn Sơ nhắm mắt, ngồi yên không phản ứng.
Giọng nói của Hồng Trang lạnh hẳn: "Tuy khiến nàng ta bị thương nhưng ta không hề có ý định giết người. Vừa nãy ngươi còn dùng Sao băng đánh ta, ta chưa nói gì thì thôi, sao ngươi còn không biết xấu hổ mà tức giận nữa hả?"
Từng câu từng chữ ấm ức không chịu được, nàng bắt đầu suy diễn.
Quý Hàn Sơ trợn mắt: "Đạo lý đều bị ngươi chiếm hết cả rồi."
"Chứ còn gì nữa." Hồng Trang càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng không thể chịu đựng được: "Ngươi vì nàng mà đánh ta!"
Quý Hàn Sơ quay đầu: "Ngay từ đầu ngươi không có ý định động thủ với Thanh Yên à?"
Hồng Trang tùy ý đáp: "Muốn lừa ngươi chút thôi. Nàng ta chỉ là một tiểu thư yếu đuối, cái gì cũng không biết, ta gây thù làm gì."
Vậy ngươi tội gì phải đả thương người ta, khiến cho sự tình giống như bây giờ. Ra không được mà vào cũng chẳng xong.
Nhưng Quý Hàn Sơ sẽ không nói ra những lời này.
Chàng chỉ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Lừa ta vui lắm sao?"
Hồng Trang lười biếng lấy Sao băng ra để quạt gió, vũ khí đỉnh cấp này ở trong tay nàng cũng chỉ như cây quạt bình thường mà thôi.
"Quý tam, ngươi đừng ghi hận với ta cũng đừng bắt ta trở về. Ở đây cùng ta ngắm trăng trò chuyện được không?"
Quý Hàn Sơ: "Nói gì?"
Hồng Trang nghĩ ngợi vài giây: "Ngươi bái ai làm thầy?"
Quý Hàn Sơ: "Khi còn bé theo phụ thân học, sau khi phụ thân qua đời thì đi theo nhị thúc."
"Quý Tĩnh Thịnh?"
Quý Hàn Sơ gật đầu.
Khó trách chiêu thức của Đồ cổ hủ này lại quỷ dị đến thế, nội lực cũng rất mạnh. Thì ra là được vị thiên tài điên kia cầm tay chỉ dạy.
Nàng nói: "Lúc trước không thấy ngươi động thủ, ta còn tưởng ngươi không biết võ công. Còn nữa, đao pháp cũng không hề thua kém nhị thúc của ngươi, sao trên giang hồ ngươi lại chẳng có tên tuổi?"
Quý Hàn Sơ vững như bàn thạch, lời nói không chút cẩu thả: "Phụ thân của ta đã dạy học võ là vì cứu đời, không phải dùng để tranh đoạt hư danh."
Gương mặt của chàng khi nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, ngay cả dáng ngồi cũng đoan chính đĩnh bạt. Một thân áo quần xanh trắng đan xen tựa như vầng trăng lạnh lẽo ở phía chân trời.
Hồng Trang nhìn Quý Hàn Sơ, lần đầu tiên nàng nảy sinh sự tò mò với vị trưởng tử đã mất sớm của Quý gia kia. Chắc hẳn đó là một người nam nhân thanh nhã, chính trực và còn khí khái, hào hoa nên mới có thể dạy dỗ được một người con có trí tuệ cùng với tấm lòng rộng lớn như núi sông.
Hồng Trang đưa hai tay ra sau đầu, thoải mái dựa vào: "Phụ thân của ngươi nói không sai, nhưng học võ không chỉ vì cứu đời mà còn để bảo vệ chính mình và bảo vệ người khác. Nếu không đến lúc bị bắt nạt, ngay cả một câu lý lẽ ngươi cũng không được nói."
Quý Hàn Sơ rũ mắt, chẳng ngại ngần nói: "Làm gì có ai bắt nạt nổi ngươi?"
"Nói đúng lắm, Quý tam." Hồng Trang rất cảm kích, nàng nhớ lại những lời trước kia của Khai Dương sư bá, bèn kiêu ngạo nói tiếp: "Nhân sinh trên đời khó có một lần thất bại, ta cô đơn đến cực điểm."
Quý Hàn Sơ: "......"
Hồng Trang ôm cánh tay chàng, nửa người ghé vào trong lồng ngực rắn chắc, mắt đối mắt: "Hỏi ngươi câu này nhé Quý tam, ta với Ân tiểu thư, ai đẹp hơn?"
Quý Hàn Sơ túm lấy bàn tay của nàng, hai người bọn họ cách nhau quá gần, gần đến mức có thể nhìn rõ hàng mi dài trên mắt nàng. Gương mặt giống như đào yêu này lại có một đôi mắt sinh động biết nói, dường như tất cả yêu nữ trong thoại bản [2] đều có dáng vẻ giống như nàng.
[2] Thoại bản: Xuất hiện từ thời nhà Tống, có thể coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.
Quý Hàn Sơ mất tự nhiên quay đầu: "Ngươi."
Đôi mắt của Hồng Trang lấp lánh ánh nước, nàng cười thật sâu: "Nói đúng lắm, nếu không ta sẽ móc mắt ngươi."
Quý Hàn Sơ đau đầu: "Ngươi thật là......"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân, còn cả âm thanh vỏ kiếm ma sát vào quần áo.
"Ở bên đó có xe ngựa, qua xem thử đi!"
Hồng Trang và Quý Hàn Sơ liếc mắt nhìn nhau, hai người phản ứng ngay lập tức.
Chiếc xe này chỉ đẹp chứ không có mấy tác dụng, cửa trước thì nhỏ, cửa sổ bên sườn lại càng nhỏ hơn. Đã thế chỉ cần cửa mở là có thể nhìn rõ hơn phân nửa khung cảnh bên trong.
Người Ân gia không dám làm bừa, bọn họ khách sáo thỉnh cầu mở cửa sổ, khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
Hồng Trang ngồi xuống mặt sàn, lưng dán sát vào thành xe dưới khung cửa sổ. Quý Hàn Sơ ngồi nghiêm chỉnh, quả nhiên nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Xin hỏi bên trong là ai?"
Quý Hàn Sơ nhìn qua Hồng Trang, sau đó vươn tay mở cửa sổ: "Chuyện gì?"
Người bên ngoài ngạc nhiên nói: "Quý tam công tử, sao lại là người?"
"Ta đến cùng với Tạ Ly Ưu, hắn nói có việc cần gặp Ân tông chủ nên ta ở lại đây đợi hắn."
Người đó hỏi tiếp: "Công tử tìm đại tiểu thư ạ?"
Quý Hàn Sơ do dự gật đầu, đáp "Phải".
Người bên ngoài hơi khó xử, hẳn là đã có lệnh bảo mật tin tức nên hắn ta đành phải nói: "Vậy thật không khéo, hôm nay tiểu thư bị ốm nhẹ, chỉ sợ không tiện gặp khách."
Quý Hàn Sơ cười nói: "Không sao, lần sau ta lại đến."
Hồng Trang ngồi trong xe lắng nghe bỗng có hơi buồn cười.
Tiểu y tiên nói dối chẳng kém gì yêu nữ như nàng. Một chút đỏ mặt cũng không thấy, hơi thở vẫn đều đều.
Lợi hại, thật là lợi hại.
Nàng đột nhiên sinh ra một ý tưởng rất hoang đường.
Người kia tiếp tục nói: "Chắc Tạ môn chủ bị tông chủ giữ lại hỏi chuyện rồi, phiền tam công tử đợi một chút. Mặt khác ta muốn hỏi tam công tử, ngài có gặp qua kẻ nào bộ dáng khả nghi quanh đây không...... Tam công tử? Tam công tử!"
Không trách được người đó sinh nghi hoặc, vị tam công tử này từ trước đến nay luôn ôn hòa nhã nhặn, chẳng hiểu sao gương mặt lúc này lại đỏ hồng bất thường. Sắc hồng kéo từ mặt xuống tận cổ, hơi thở gấp gáp, trong đôi mắt ướt át có sự khiếp sợ xen lẫn tức giận......
Còn có thể vì cái gì nữa chứ, tất nhiên là nhờ vào "kẻ có bộ dáng khả nghi" kia rồi. Kẻ đó đang ngồi ngay dưới chân chàng gây rắc rối đây này.
Hồng Trang vén vạt áo của Quý Hàn Sơ, bàn tay luồn vào trong vuốt ve phần eo rắn chắc.
Hôm trước sờ chưa đủ, hôm nay phải đòi cả vốn lẫn lãi.
Nàng chẳng nói chẳng rằng, cả người xụi lơ ở bên cạnh chàng. Đầu tựa lên đùi của nam nhân, đón nhận ánh mắt đang nhìn xuống của chàng, sau đó còn vui vẻ nháy mắt vài cái.
Đôi tay kia chẳng khác nào con rắn, sau khi sờ đến phần eo lưng liền tặng cho chàng vài vết cào thật đau......
Hơi thở của Quý Hàn Sơ dần nặng nề hơn, chàng dùng toàn lực áp chế nói được một câu: "Chưa từng gặp."
Người bên ngoài lo lắng hỏi: "Tam công tử không sao chứ?"
Vốn dĩ hắn ta có ý tốt nhưng lại vô tình kéo dài thời gian. Hắn ta đâu thể tưởng tượng nổi, giờ phút này vị tam công tử tựa thiên tiên đang bị tình dục ngập trời vây lấy, hưởng thụ khoái cảm tra tấn đầy kích thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.