Động tác của Sở Phong quả nhiên rất nhanh. Không cần tới nửa ngày thời gian sau khi Nữ Quyên rời khỏi Lang Thao bang, bên trong Lăng Ba trang viên chẳng những đã đầy đại, tiểu sính lễ mà Lang Thao bang chúng đem tới, ngay cả lượng hàng vẫn ngưng đọng cũng được tự động chuyển tới kinh thành.
“Nhị tiểu thư … người thật sự phải gả cho Lang Thao bang chủ sao?” – Chức Nhi cẩn thận mở miệng hỏi.
Nàng không rõ vì sao Nhị tiểu thư chỉ đi Lang Thao bang một chuyến mà đã đem hôn nhân đại sự của mình ước định, hơn nữa lại còn là ba ngày sau. Có tất yếu phải vội vàng như vậy không? Thế này thì ngay cả thông tri cho Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư cũng không kịp.
Nhìn lại vẻ mặt của Nhị tiểu thư, không hề có chút vui sướng nào của một nữ nhi đang chờ gả đi, ngược lại là sau khi trở về từ Lang Thao bang, khuôn mặt nàng thủy chung vẫn âm trầm như vậy, ngay cả ánh mắt đều lạnh như băng làm Chức Nhi cũng cảm thấy xa lạ.
Nàng nhớ rõ chủ tử của nàng không phải như vậy. Nàng nhớ, chủ tử của nàng vô luận có là chuyện không vui đi chăng nữa cũng sẽ dùng vẻ mặt tươi cười mà nghênh đón. Chuyến đi lần này đến Lang Thao bang đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chức Nhi rất muốn hỏi, nhưng vẻ mặt lạnh như băng của Nữ Quyên làm nàng không dám mở miệng.
“Đem mấy thứ này hết thảy chuyển đến sài phòng đi.”- Nữ Quyên mắt lạnh nhìn qua một đống sính lễ, vẫn là một biểu tình khinh thường, ngay sau liền xoay người đi vào hậu viện.
“Sài phòng? …A … Nhị tiểu thư …” Chức Nhi đuổi theo chắn trước người nàng “Đây không phải sính lễ ăn hỏi sao? Tại sao lại chuyển đến sài phòng?”
Nữ Quyên dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn Chức Nhi liếc mắt một cái, nói: “Vậy đem đốt hết đi.”
“A?” Chức Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Nữ Quyên lại đi về phía trước, nàng lại đuổi theo sau: “Nhị tiểu thư, có phải người không tính gả cho Lang Thao bang chủ không?”
“Ai nói?” Nữ Quyên hừ lạnh một tiếng: “Giúp ta tuyên cáo ở thành Hàng Châu này, phường vải Lăng Ba chúng ta cùng Lang Thao bang kết mối giao hảo, quảng nạp thái kim, lễ hỏi, nhưng Sở bang chủ nói không nhận tội đãi xem lễ, không yến khách.” (Hơi lằng nhằng một tí nhưng đại khái là đưa đến rất nhiều sính lễ trân quý, nhưng hết thảy đều chỉ vì mối quan hệ giữa hai bên,kiểu kết hôn chính trị ấy. “Không yến khách” tức là ko làm tiệc mời khách này nọ.)
“A?” Chức Nhi lại lần nữa choáng váng. Đây là hôn lễ cái kiểu gì? Sẽ làm người ta chê cười mất.
“Cứ theo lời ta nói mà làm.” Nữ Quyên trừng mắt nhìn Chức Nhi lúc này vẫn còn đang ngây ngốc, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng đã bắt đầu công cuộc trả thù của mình, bước đầu tiên là làm cho Sở Phong mất hết mặt mũi.
Nàng muốn cho toàn thành Hàng Châu này biết, Lang Thao bang bang chủ ngay cả thú lão bà cũng tiếc tiền yến khách, là loại vắt cổ chày ra nước. Nàng muốn cho hắn ở thành Hàng Châu này thân bại danh liệt.
Một chút đắc ý cười lạnh nhẹ nhàng hiện lên trên khóe miệng nàng.
“Quyên nhi … Quyên nhi à!” Phía trước đang chạy đến nghênh đón là Trình Như Phượng, nàng cau mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Ta như thế nào nghe nói ngươi phải gả gấp cho Lang Thao bang chủ? Chuyện này không phải sự thật chứ?”
Nàng vốn định tìm thời cơ cùng phương pháp thích hợp để gả Nữ Quyên cho Sở nhi, trở thành con dâu của nàng. Nhưng không nghĩ tới lại nghe được tin tức Nữ Quyên sắp lập gia đình … vậy Sở nhi của nàng phải làm sao bây giờ? (Tất cả là do cậu con quý tử của bà gây ra chứ ai, cứ chờ đấy mà shock. )
“Nương …” Nữ Quyên cứng rắn cố nặn ra vẻ tươi cười “Là thật, Nữ Quyên quyết định thương xúc (xúc tiến kinh thương, tức là lấy việc kết hôn để thúc đẩy kinh thương phát triển),nhưng lại chưa thông tri trước cho người một tiếng, thật có lỗi quá.”
“A? Là thật? Vậy Sở nhi …”
“Nương!” Sở Phong đột nhiên xuất hiện, đánh gãy lời nói của Trình Như Phượng. “Quyên muội muội thành hôn, chúng ta hẳn là phải thay nàng cao hứng mới đúng chứ.”
Nhìn đến “Sở tỷ tỷ” vẫn như ánh nắng ban mai động lòng người xuất hiện, trong lòng Nữ Quyên đột nhiên vừa động.
Từ sau tối hôm đó, nàng đã mấy ngày liền không gặp Sở tỷ tỷ. Nay thấy “nàng” trong mắt chớp động hào quang khác thường mỉm cười với nàng, Nữ Quyên hổ thẹn cúi đầu. Không biết vì sao, quyết định gả cho Lang Thao bang bang chủ lại làm cho nàng đối với Sở tỷ tỷ sinh ra cảm giác tội lỗi …
“Sở nhi …” Trình Như Phượng nhìn đến Sở Phong làm như không có việc gì, trong lòng thật sự sốt ruột. Chẳng lẽ Sở nhi của nàng thực sự đã có thói quen giả làm nữ nhân, không muốn hồi phục thân nam nhi nữa sao? “Nương, ta xem Quyên muội muội có vẻ rất mệt, ta trước đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì để tối nói sau.”
Nữ Quyên đối với Sở Phong chỉ biết cười yếu ớt cảm kích. Nàng đã lao tâm khổ tứ quá độ, lại càng không muốn gặp người lại phải giải thích chuyện nàng đột nhiên quyết định hôn nhân đại sự.
Vẫn là Sở tỷ tỷ – tri kỷ của nàng. Nàng có phải hay không đã cô phụ “nàng”…
Nàng đang suy nghĩ cái gì? Nữ Quyên thầm mắng chính mình, các nàng đều là nữ nhân a. Nói không chừng Sở tỷ tỷ không phải như nàng đoán, nói không chừng những lời ấy thực sự chỉ là nói giỡn.
Nữ Quyên rất nhanh dứt bỏ ý tưởng vớ vẩn trong đầu, cùng Sở Phong trở lại Linh Quyên các.
Tiến vào phòng, Sở Phong vì Nữ Quyên mà ngã chén nước, chân thành đưa đến cho nàng, vẫn thủy chung chỉ cười yếu ớt mà không nói.
Nữ Quyên tiếp nhận chén nước, trầm mặc một lúc lâu rồi nâng mắt nhìn Sở Phong: “Sở tỷ tỷ, ngươi vì sao không hỏi?”
“Hỏi cái gì?” – Sở Phong mỉm cười đáp.
Hắn cần gì phải hỏi? Hắn chính là người khởi xướng hết thảy mọi chuyện chứ ai. (Ta thề đây là nguyên văn, ta ko chém gió đâu nhé.)
“Hỏi ta vì sao đột nhiên quyết định lập gia đình?”
Sở Phong mỉm cười, đưa tay sửa lại vài lọn tóc mai thác loạn của nàng, “Ngươi nếu muốn nói, thì không cần ta hỏi ngươi tự nhiên sẽ nói. Ngươi nếu đã không muốn nói thì ta việc gì phải tăng thêm phiền não cho ngươi.”
“Sở tỷ tỷ … ngươi đối với ta thật tốt …” Cảm nhận sự quan tâm ấm áp, Nữ Quyên không nhịn được lại rơi lệ.
Nhìn tới nước mắt của Nữ Quyên thẳng giọt rơi vào trong chén nước trên tay, ngực Sở Phong bỗng chốc sinh ra cảm giác từng cơn co rút đau đớn.
Nàng thật sự không muốn gả cho hắn như vậy sao?
“Xem ra ngươi có vẻ cũng không nguyện ý gả cho Sở bang chủ. Có thể nói cho ta biết nguyên nhân là gì không?”
“Ta hận hắn!” Nữ Quyên vùi đầu vào trong lòng Sở Phong, nhịn không được mà khóc nức nở, “Hắn ép ta không thể không gả cho hắn … Ta hận chết hắn …” (Tỷ đang ôm người mà tỷ hận đấy ạ =.=)
Sở Phong nhíu mi. Nàng lại lần nữa nói hận hắn làm cho hắn trong lòng phi thường không thoải mái..
“Gả cho hắn hẳn là cũng không có gì không tốt. Phường vải Lăng Ba có Lang Thao bang làm hậu thuẫn, ngươi chẳng phải sẽ là người có lợi sao? Huống chi nghe nói Lang Thao bang bang chủ thường ngày diện mạo tuấn tú, bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho hắn mà hắn vẫn chưa chịu đâu. Có một người như thế làm vị hôn phu, ngươi còn không hài lòng cái gì?”
Hắn như muốn khuyên nàng, nhưng cũng muốn cho nàng hiểu được, hôn sự này đối với nàng mà nói là trăm lợi mà không có một hại.
“Ta không hiếm lạ có Lang Thao bang làm hậu thuẫn, cũng không hiếm lạ chuyện hắn mạo tựa Phan An. Nếu hắn đã có nhiều nữ nhân như vậy để lựa chọn, vì sao lại cố tình muốn bức ta? Ta cùng hắn trong lúc đó căn bản không có yêu. Một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu thì ta tình nguyện không cần.”
“Yêu?” Lại là yêu! Sở Phong mày nhíu lại càng chặt.
Vì sao nữ nhân nào cũng muốn nói yêu? Yêu đến tột cùng là cái loại ngoạn ý gì? Nhìn không thấy, sờ không được, vừa không thể đem ra vui đùa, lại càng không thể làm cơm ăn. Yêu đến tột cùng đối với nữ nhân có ý nghĩa gì? Cho dù hắn đã làm nữ nhân nhiều năm như vậy, hắn vẫn thủy chung không hiểu được điểm này.
“Yêu … là cái gì? Nó có thật sự trọng yếu như vậy không?” – Sở Phong nhịn không được đưa ra nghi vấn trong lòng.
Nữ Quyên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn vẫn ngấn lễ, mờ sương lại có điểm mông lung.
“Kỳ thật ta cũng không biết nữa … Ta chỉ biết phải có tình yêu thì hôn nhân mới hạnh phúc. Giống như đại tỷ cùng tam muội vậy, các nàng đều là cùng người mình hết mực yêu thương kết hợp. Các nàng thực sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc … Mà hôn sự này của ta là bị bức ép, tên cầm thú kia muốn chỉ là thân thể của ta chứ không thật tình yêu ta, ta lại hận hắn đến như vậy. Loại hôn nhân này sẽ có hạnh phúc gì đáng nói đây …”
Nói xong, Nữ Quyên lại không nhịn được lã chã rơi lệ. Nàng không khỏi thầm oán trời cao bất công, đem đến cho tỷ muội của nàng tình yêu khiến người đời ngợi ca như vậy, vì sao lại bỏ quên nàng một mình cô đơn.
Hồi tưởng lại ngày đó gặp Sở Phong ở An Nam tự, nàng đã từng như vậy trong nháy mắt đối với hắn sinh ra ảo tưởng lãng mạn. Ai ngờ lần này gặp lại, tất cả ảo tưởng của nàng lại như phiến băng mỏng vụn vỡ, nát tan.
Nếu hắn không phải Lang Thao bang bang chủ, nếu cái hắn muốn không chỉ là thân thể của nàng, nếu hắn có thể giống như Sở tỷ tỷ ôn nhu vỗ về khuôn mặt nàng …
Nữ Quyên ngạc nhiên kinh hãi, tay của Sở tỷ tỷ đang vỗ về khuôn mặt nàng, khiến cho nàng tinh tế chiến lãm, cảm giác này giống như là … Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy “nàng” có chút đăm chiêu nhíu lại mi tâm, mà một bàn tay dường như vô thức vẫn vỗ về nàng.
Nàng không tự chủ được mà hô hấp dồn dập, thân mình cũng khô nóng hơn. Sở tỷ tỷ chỉ là lơ đang chạm vào nàng, thế nhưng lại làm nàng liên tưởng đến Sở Phong.
Nhìn kỹ, Nữ Quyên đến bây giờ đột nhiên phát hiện, Sở tỷ tỷ cùng Sở Phong có chút giống nhau … Không! Không chỉ là giống, bọn họ bộ dáng cứ như là cùng một người.
“Sở tỷ tỷ … ngươi cùng Sở Phong … rất giống nhau. Chẳng lẽ hắn là huynh đệ của ngươi?”
“Hả?” Sở Phong trong lòng giật mình, vẻ mặt có chút cứng đờ, “Ta không có huynh đệ.”
“Xem ta nghĩ đi đâu vậy?” Nữ Quyên không hề nghi ngờ gì, áy náy cười với Sở Phong, “Ngươi họ Thượng Quan, hắn họ Sở; ngươi ôn nhu, hắn lại hung ác như vậy, làm sao có thể là huynh đệ của ngươi chứ.”
“Ngươi thực sự cảm thấy ta thật … ôn nhu?” Sở Phong kỳ thật là muốn hỏi … hung ác, nhưng lại vòng vo mãi không mở miệng được.
“Phải!” Nữ Quyên gật đầu, “Ngươi đối với ta rất tốt, lại ôn nhu như vậy, giống như là thân tỷ tỷ của ta vậy. Ta thật sự rất thích ngươi.”
Nghe Nữ Quyên nói thích, Sở Phong cảm thấy tim mình đập nhanh tới mấy nhịp.
Hắn thế nhưng lại vì nàng nói thích mà tâm can nhảy nhót? Đây là lần đầu tiên hắn thấy vui sướng khi được nữ nhân nói thích.
Nhưng hắn lại ảm đạm nghĩ đến, người nàng thích là “Sở tỷ tỷ” mà không phải “Thượng Quan Sở Phong” hắn.
A! Lại càng không thể là “Sở Phong”.
Nhưng, hắn – Thượng Quang Sở Phong, làm sao có thể tha thứ cho một nữ nhân sắp thành thê tử của hắn lại lấy oán hận cùng lạnh lùng đối mặt với hắn? Một cỗ dục vọng muốn chinh phục nàng bắt đầu sôi trào trong lòng hắn.
“Nếu … Sở Phong đối với ngươi cũng ôn nhu như ta, ngươi có thể hay không cũng thích hắn?” – Hắn thử hỏi.
Mặt Nữ Quyên bỗng nhiên có điểm đỏ lên, nhưng ngay lập tức hàn sương lại ngưng đầy: “Ta không muốn nhắc đến hắn.”
Phản ứng của nàng lại làm cho Sở Phong vừa lòng tươi cười. Xem ra muốn chính phục nàng, khiến nàng không còn ngoan cố chống lại, cũng không hẳn là không có cơ hội.
“Không muốn nhắc đến hắn? Nhưng hắn tương lai sẽ là phu quân cả đời của ngươi đấy.”
Nữ Quyên quay đầu đi, oán hận nói: “Ta tuy gả cho hắn, nhưng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận hắn là phu quân của ta.”
“Phải không?” Sở Phong đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng đảo trụ hai mắt nàng, “Nhắm mắt của ngươi lại …”
Sở Phong lấy ngón tay một đường miết từ cái gáy tuyết trắng của nàng đi xuống khinh hoa, “Nếu hắn ôn nhu ôm ngươi … sau đó âu yếm ngươi như vậy … ngươi còn có thể không thừa nhận hắn là phu quân của ngươi sao?”
Nữ Quyên dường như bị tiếng nói ôn trầm (=ôn nhu + trầm ấm) của hắn thôi miên, vừa nghe lời thì thầm vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên thân ảnh tuấn mỹ bất tuân lòng người của Sở Phong …
Trong khoảnh khắc, nàng giống như nhìn đến Sở Phong lấy đôi mắt thâm tình nhìn mình, mềm nhẹ âu yếm khuôn mặt nàng, gáy nàng, cái cổ trắng ngần cùng bộ ngực sữa mẫn cảm của nàng … Nàng giống như đang tiến nhập vào một giấc mơ cảnh sắc xinh đẹp, âu yếm bổ khuyết trống rỗng trong lòng, một tiếng ngâm vịnh say lòng người từ trong miệng của nàng nhẹ nhàng thoát ra.
Từ trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt cùng nhiệt nóng nhất thời làm nàng bừng tỉnh từ trong sương mù mờ mịt. Nàng mãnh liệt mở mắt ra mới phát hiện chính mình xiêm y trên người đã bất tri bất giác trượt xuống đến thắt lưng, cái yếm cũng lỏng ra, hơn phân nửa bộ ngực sữa của nàng lõa lồ trước mắt. Mà Sở tỷ tỷ của nàng thế nhưng lại … đang ở trước ngực nàng, hôn lên nụ hoa kiên đĩnh của nàng.
“Sở tỷ tỷ …” Nữ Quyên hít một hơi thật sâu, vội vàng thối lui thân mình, bối rối kéo xiêm y lên che đậy phân nửa cảnh xuân.
“Sở tỷ tỷ … ngươi …” Nàng không thể tin nhìn “nàng”, “nàng” như thế nào lại đối với nàng làm ra loại hành động đó. (Mệt với những đoạn xưng hô lung tung beng thế này =.=)
Sở Phong khí định thần nhàn cười với nàng, nói: “Ngươi thích như vậy, đúng hay không?”
Nữ Quyên đỏ bừng mặt. Nàng thật sự không thể phủ nhận nàng thích cảm giác mà Sở tỷ tỷ đem đến, nhưng … hai người đều là nữ nhân a.
“Sở tỷ tỷ … ngươi không phải là … thích nữ nhân chứ?” Nữ Quyên nhịn không được hỏi.
“Phải.” Nhìn Nữ Quyên hít vào một hơi thật to, ý cười của Sở Phong lại càng sâu. Hắn là một nam nhân bình thường, đương nhiên là thích nữ nhân rồi.
Hắn cố ý lại lần nữa tới gần Nữ Quyên, mỉm cười ngọt ngào nói: “Quan trọng là … ngươi cũng thích, không phải sao? Còn có … ngươi cài cây trâm kia trông rất đẹp.”
Nói xong, Sở Phong tiêu sái ra khỏi Linh Quyên các. Hắn trong lòng rất đắc ý, bởi vì hắn biết, vô luận Nữ Quyên ngoài miệng nói hận hắn cỡ nào, nàng tuyệt đối không thể kháng cự hắn.
Nữ Quyên tháo cây phượng điệp trâm xuống, kinh ngạc nhìn Sở tỷ tỷ rời đi. Nàng muốn từng ngụm từng ngụm thở phì phò mới có thể bình phục khỏi cảm giác ngực hít thở không thông kia, trong đầu nhất kính phản phúc xuất hiện câu nói trước khi “nàng” rời đi – “Ngươi cũng thích, không phải sao?”
Nàng lại nhìn đến cây trâm trong tay, vẻ mặt tà nịnh của Sở Phong lại lần nữa hiện hữu trước mắt. Cảm giác khi hắn chạm vào nàng cũng đã nhảy vào lòng phòng bị của nàng … nàng cũng thích, căn bản không thể phủ nhận.
Chính là, nếu đem hai cái so sánh ở một góc độ nào đó, nàng kinh hãi nhận thấy chính mình thích Sở tỷ tỷ rất nhiều. Sở tỷ tỷ ôn nhu cười, Sở tỷ tỷ tri kỷ nói chuyện cùng Sở tỷ tỷ có những tiếp xúc cực nóng kia đều bất tri bất giác kích động vào lòng phòng bị của nàng. Mà Sở Phong thì lại chỉ khiến nàng cảm thấy thống khổ cùng thống hận.
Trời ạ! Nàng không phải là cũng thích nữ nhân đấy chứ? Mà nàng lại sắp phải gả cho một nam nhân mà nàng thống hận, càng thật đáng buồn là hai người bọn họ lại rất giống nhau. Có ai nói cho nàng biết nàng phải làm như thế nào?
Đang lúc Nữ Quyên hết sức hoảng hốt thì có một khối thắt lưng bài hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Thắt lưng bài này … hẳn là của Sở tỷ tỷ.” Nàng khom người nhặt lên tấm bài, lại ngạc nhiên khi nhìn đến trên đó khắc ba chữ to.
Lang Thao Bang
Nàng khó có thể tin trừng lớn mắt, Sở tỷ tỷ của nàng sao lại có lệnh bài của Lang Thao bang? “Nàng” lại cùng Sở Phong có bộ dáng giống nhau đến thế, hai người họ đến tột cùng là có quan hệ gì?
Cầm lệnh bài, Nữ Quyên vội vàng đuổi theo. Nàng muốn hỏi cho rõ, nàng nhất định phải tìm Sở tỷ tỷ hỏi cho rõ ràng.
Sở Phong trở lại Nhã Đoạn các chỉ thấy Trình Như Phượng đang ngồi bên trong chờ hắn.
“Nương?”
“Sở nhi, thế nào? Nữ Quyên thật sự muốn lập gia đình sao?” – Trình Như Phượng vội vàng hỏi
Sở Phong nhìn mẫu thân đang lo lắng, mỉm cười đáp: “Đúng vậy.”
“A?” Trình Như Phượng như quả bóng cao su hết hơi, ngã ngồi trên ghế. “Quá đột ngột. Tại sao đột nhiên lại như vậy? Ta còn đang nghĩ cách để nàng về làm dâu nhà chúng ta …”
“Nương, mọi chuyện đều tốt, hết thảy đều như ngươi mong muốn.” Sở Phong tươi cười đáp.
“Cái gì mà như ta mong muốn? Nàng chẳng phải là gả cho người khác sao.”
“Nương, ngươi đợi một chút.” Sở Phong vỗ vỗ lưng Trình Như Phượng ép nàng ngồi kiên định trên ghế rồi xoay người đi vào phòng trong.
Đang lúc Trình Như Phượng buồn bực không biết trong hồ lô của hắn có chứa cái gì, thì lại thấy một tuấn mỹ công tử từ phòng trong bước ra.
“A? Ngươi … Sở nhi!” – Trình Như Phượng kinh ngạc mở rộng mắt.
Tuy nói rằng nàng biết rõ Sở nhi của mình là thân nam nhi, nhưng chưa từng gặp qua hắn trong thân nam trang. Không thể tưởng được hắn phẫn khởi nữ trang diễm lệ vô cùng, phẫn hồi nam trang lại tuấn mỹ như thiên tiên hạ phàm.
“Nương, như thế nào? Không nhận ra con của người sao?” Sở Phong nhẹ lay động chiết phiến trên tay, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hoàn toàn bất đồng! Thật sự là hoàn toàn bất đồng! Nhìn hành động tiêu sái của Sở Phong, tướng ngồi cùng phương thức nói chuyện hào khí ngàn vân, hoàn toàn không có một chút gì gọi là “nhuyễn khang mị thái” của nữ tử, nghiễm nhiên cùng với nữ nhi mà hắn giả dạng như là hai người bất đồng.
Nếu không phải Trình Như Phượng mười tháng mang nặng đẻ đau, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn, tin tưởng đổi lại nếu là bất luận kẻ nào cũng không thể liên tưởng đến hai người kia là cùng một người.
“Ngươi … ngươi như vậy là …” Trình Như Phượng cũng không phải kẻ ngốc. Một nam nhân giả làm nữ nhân hai mươi năm trời, vậy mà bây giờ trong tư thái lại hoàn toàn không có cái gì là của nữ nhân thì chỉ có một nguyên nhân. Nàng trừng mắt nhìn con trai: “Ngươi thường xuyên phẫn hồi nam trang? Đã bao lâu?”
Sở Phong nâng mi nhìn mẫu thân: “À, đã rất nhiều năm …”
“Cái gì?” – Trình Như Phượng đột nhiên đứng lên, nộ khí đằng đằng nói với Sở Phong – “Không phải ta đã nói qua với ngươi, trước khi thành thân thì không được phẫn hồi nam trang sao? Ngươi thế nhưng lại bằng mặt không bằng lòng, lừa ta nhiều năm như vậy.”
“Nương, sự thật chứng minh, nhiều năm qua như vậy cũng đâu có chuyện gì xảy ra. Không phải sao?” – Sở Phong không buồn không giận nói – “Nếu cứ chiếu theo lời ngươi mà làm, ta thấy ta căn bản là cả đời thú không được thê, cũng đừng mong trở lại là nam nhân.”
“Chuyện này …” Trình Như Phượng thấy Sở Phong nói cũng đúng. Nói như vậy là, bởi vì nàng mê tín nên mới làm khổ Sở nhi nhiều năm như vậy.
“Ngươi vì sao không nói sớm? Biết vậy ta đây cũng bảo ngươi sớm dùng thân phận nam nhi hướng Nữ Quyên cầu hôn. Nay Nữ Quyên đã sắp lập gia đình, ngươi hiện tại mới phẫn hồi nam trang thì có tác dụng gì.
Đối với chất vấn của Trình Như Phượng, Sở Phong chỉ cười nhìn nàng mà không đáp.
Thấy hắn tươi cười tràn đầy đắc ý, Trình Như Phượng như ngộ ra điều gì đó nói: “Chẳng lẽ ngươi … ngươi chính là Lang Thao bang Sở bang chủ?”
Sở Phong đứng lên, tay chắp sau lưng, diện mạo hiên ngang đi lại trước mặt mẫu thân: “Nương hẳn là cũng biết Lang Thao bang bang chủ kia họ Sở, tên độc một chữ Phong.”
“Thượng Quan Sở Phong!” – Trình Như Phượng gầm lên – “Chuyện ngươi phẫn hồi nam trang nhiều năm coi như cho qua đi, nhưng tại sao lại còn làm bang chủ một bang phái? Thượng Quan gia chúng ta ở thành Lạc Dương tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, việc này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Thượng Quan gia chúng ta biết để đi đâu?”
Sở Phong đào đào tai, thở dài nói: “Nương, Lang Thao bang tuy không phải giang hồ đại bang phái, nhưng cũng được cho là danh môn chính phái, không phải như ngươi nghĩ là tà mà ngoại đạo không chuyện xấu gì không làm đâu. Hơn nữa, sư phụ lão nhân gia hắn đối với ta cũng có ân cứu mạng, ta cũng nên đáp ứng nguyện vọng của hắn, thay hắn hảo hảo để ý tới Lang Thao bang.”
“Sư phụ? Ân cứu mạng?” Trình Như Phượng nghe xong mà không hiểu ra làm sao. Dù sao nhiều năm qua như vậy, đối với chuyện tình bên ngoài của Sở nhi, nàng căn bản đều không biết gì cả.
“Thôi, việc này nói ra cũng dài. Tóm lại, xin người hãy tin tưởng con không bôi nhọ danh dự gia đình là được.” – Sở Phong cũng lười giải thích.
“Vậy còn Nữ Quyên … nàng biết chuyện này sao?”
“Nương, trăm ngàn lần đừng cho Nữ Quyên biết chuyện này, đề tránh nàng lại thay đổi chủ ý không lấy chồng.”
“Nàng vì sao đột nhiên đáp ứng gả cho ngươi?” Nhớ tới vẻ mặt của Nữ Quyên, Trình Như Phượng nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ gả cho ngươi không phải xuất phát từ ý nguyện của nàng ư?”
Sở Phong cuời khổ nói: “Là ta ép nàng.”
“A? Ép nàng?” Trình Như Phượng rất khó có thể tưởng tưởng đến tột cùng là Sở Phong đã làm cái gì. Sau khi Sở nhi của nàng từ “nữ nhi” trở thành “con”, nàng mới nhận ra rằng nàng không hiểu gì về con mình cả. (ngày xưa người ta gọi con gái là “nữ nhi” còn con trai mới được gọi là “con”. Quả thật là rất phân biệt đối xử =.=)
“Đúng vậy! Ta là dùng chút thủ đoạn mới khiến nàng đáp ứng gả cho ta.” Sở Phong đương nhiên không dám nói ra là dùng thủ đoạn gì, nếu không chỉ sợ sẽ làm Trình Như Phượng shock mà chết. (Từ “shock” là ta chém nhé, ít ra thì nó còn lịch sự, đỡ bạo lực hơn từ “đánh chết” của tác giả T_T)
“Nàng … không thương ngươi?”
Sở Phong ánh mắt buồn bã: “Nàng hận chết ta.” (Cũng vì ánh mắt u buồn này mà ta ko ghét Phong ca. Đột nhiên tới đây lại thấy Phong ca dễ thương mà cũng đáng thương mới sợ chứ lại ^^)
“Tại sao có thể như vậy?”
“Chuyện đó không quan trọng.” Sở Phong nhún nhún vai, “Dù sao ta thú nàng cũng chỉ theo nhu cầu. Ta cưới nàng, ta liền có thể quang minh chính đại phục hồi thân nam nhi. Nàng gả cho ta, sau nay cũng có thể không cần lại xuất đầu lộ diện trên thương trường vất vả nữa, lại còn có Lang Thao bang làm hậu thuẫn. Việc này đối với nàng mà nói thì chẳng có chút thiệt thòi nào cả.”
“Nói gì vậy?” Trình Như PHượng nhíu mày, “Ngươi không phải vì thích nàng, yêu nàng nên mới thú nàng sao?”
“Yêu?” Lại là yêu! Sở Phong nghe thấy chữ này mà phiền lòng. Tại sao mỗi người đàn bà bên cạnh hắn đều phải nói yêu.
Hắn thở dài, “Nương, ta không phủ nhận mình quả thực có thích Nữ Quyên, nhưng cái gì là yêu ta cũng không biết nói sao nữa, cũng không quản nhiều chuyện như vậy được.”
Trình Như Phượng kinh ngạc, Sở Phong thế nhưng lại không hiểu cái gì là yêu. Nhưng loại sự tình này bất luận kẻ nào đều không giảng cho hắn được.
Tuy nhiên trực giác của nàng cho rằng, hắn cùng Nữ Quyên hai người là một đôi cực kỳ tương hợp. Nếu nói bọn họ không có khả năng sẽ yêu nhau, đánh chết nàng cũng không tin.
Chuyện này cũng không thể gấp được. Xem ra muốn cho con nàng hiểu được cái gì là yêu thì cần thêm chút thời gian cùng kích thích.
“Tốt, ngươi đã không thương Nữ Quyên, ta cũng không muốn ép nàng phải gả cho ngươi. Hôn sự này liền như vậy từ bỏ đi.”
“Nương?” Sở Phong ngẩn người, không hiểu vì sao Trình Như Phượng lại nói như vậy. “Ngươi không phải vẫn muốn có Nữ Quyên làm con dâu sao?”
Trình Như Phượng trừng mắt nhìn Sở Phong một cái, “Nữ Quyên hiện tại đã là con gái nuôi của ta, nàng hưởng phúc so với có hay không có làm con dâu của ta không quan trọng. Nếu nàng đã không muốn gả cho ngươi, ta làm sao có thể để ngươi đoạt đi cơ hội tìm phu quân khác tốt hơn của nàng.” (Chiêu này thật cao tay. Đánh đúng chỗ yếu của những người đang yêu. Clap! Clap! Clap!)
Phu quân khác? Sắc mặt Sở Phong đột nhiên biến đổi. Hắn như thế nào có thể dễ dàng buông tha cho Nữ Quyên, để thân hình mềm mại của nàng cho nam nhân khác ôm? Nàng là của hắn.
“Không được!” – Sở Phong hờn giận trầm giọng nói.
“Tại sao lại không được?” – Trình Như Phượng hỏi lại.
“Bởi vì …” Sở Phong không muốn ở trước mặt mẫu thân thừa nhận hắn không thể chấp nhận chuyện Nữ Quyên gả cho nam nhân khác, cho nên bèn nói ra một lý do khác: “Bởi vì ta không nghĩ sẽ lại làm nữ nhân.”
Trình Như Phượng lại trừng hắn liếc mắt một cái, nói: “Dù sao ngươi cũng đã giấu ta phẫn hồi nam trang lâu như vậy, hiện tại cho dù ngươi không cưới thê ta cũng sẽ không cưỡng cầu ngươi tiếp tục cải nữ trang.”
“Nương, chuyện này ngươi cũng đừng quản.” Sở Phong thẹn quá thành giận, vỗ bàn đứng dậy nói: “Đại trượng phu một lời xuất ra tứ mã nan truy. Ta đã nói muốn cưới nàng thì tuyệt đối không có chuyện thay đổi.”
“Hừ! Mọc đủ lông đủ cánh rồi thì nương không quản được ngươi nữa phải không?” Trình Như Phượng cũng vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi muốn thế nào thì làm như thế đi. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi không thể hảo hảo đối đãi Nữ Quyên, tương lai có ngày ngươi hối hận cũng đừng tìm ta thay ngươi ra chủ ý.”
Trình Như Phượng nói xong liền xoay người đi ra ngoài, trên mặt xuất hiện một nụ cười thâm trường ý vị, nhưng Sở Phong cũng không thấy được.