Khi Triệu Trường Thanh tỉnh lại, liền thấy đôi mắt thon dài của Lạc Vân Phi ngưng trọng nhìn y. Ngạc nhiên là, Lạc Vân Phi cùng Giang Hàn Yên đôi mắt đều như chứa nước, Lạc Vân Phi tựa như hồ xanh biếc yên tĩnh sâu thẳm thẳm, còn Giang Hàn Yên lại như dòng suối long lanh trong trẻo.
Lạc Vân Phi lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, thấy Triệu Trường Thanh tỉnh lại, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là đối y quan sát từ trên xuống dưới. Trong lòng càng không ngừng đánh giá: nam nhân này không tư sắc, không địa vị, da cũng không trắng nõn...
Triệu Trường Thanh bị gã nhìn có chút sợ hãi, thầm nghĩ y để cho Giang Hàn Yên chạy, Lạc Vân Phi nhất định là muốn dùng một hình phạt tàn khốc mà dằn vặt y. Cười khổ một tiếng, nói: “Trang chủ, ngươi giết ta đi.”
Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh không hề tỏ ý sợ hãi, tâm trạng có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không hạ thủ được?”
Triệu Trường Thanh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tiểu nhân thất trách, thỉnh trang chủ trách phạt.”Y gian nan ngồi dậy, liền muốn xuống giường quỳ xuống, hạ thể bỗng nhiên truyền đến đau đớn, y cả người không ổn, liền muốn ngã xuống. Lạc Vân Phi lập tức, kéo y vào lòng.
Triệu Trường Thanh vô cùng hoảng hốt. Nguyên lai y hạ thể đau đớn, hầu như là đau đến chết lặng, khẽ cử động, mới có cảm giác. Trên cổ tay xiềng xích đã bị chặt đứt, lưu lại vết thương xây xát, nóng rát đau đớn, thù du bị châm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-vien-tai-thien-bien-ngoai/56203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.