Giang Hàn Yên đối với trinh tiết vô vị, vì dù sao thì Triệu Trường Thanh cũng bị Lạc Vân Phi làm bẩn qua nhưng hắn cũng không quan tâm. Nói như vậy chẳng qua để chọc cho phụ thân giận, vì hắn vốn không chịu thành thân mà thôi.
Nghĩ đến Lạc Vân Phi ở trong cốc không biết đã hoang *** mua vui như thế nào, Giang Hàn Yên ngay cả phụ thân cũng không thèm để ý tới, trực tiếp ra roi thúc ngựa chạy trở về. Quả nhiên thấy được một hồi cảnh tượng như vậy.
Hắn sớm biết Lạc Vân Phi tự bản thân cũng không rõ yêu thương của mình, lại không ngờ Lạc Vân Phi đến cả phát hiện cũng không có, liền bất động thanh sắc mà thử vài câu. Nhưng phát hiện Lạc Vân Phi tuy rằng trả lời cẩn thận, giở tay nhấc chân lại cực không tầm thường vô cùng ôn tồn săn sóc, Giang Hàn Yên liền biết hỏng rồi.
“Lạc công tử, người cũng đã ngủ, ngươi sao còn nắm tay người ta mãi không buông?”
“Giang công tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi, chẳng biết có được không?”Lạc Vân Phi từ từ đứng dậy, cung tay thi lễ.
Giang Hàn Yên nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười, nói: “Có gì không thể?”
Hai người hướng ngoài cửa đi đến, ra cửa, một trận gió mát thổi đến, quần áo phiêu diêu, hai người ăn mặc tuyệt lệ, phong thái bất phàm, trong cốc quanh năm lại tràn ngập sương mù, 2 người giống như một đôi tiên nhân tu hành trong núi, xuất trần thoát tục.
Lạc Vân Phi mỉm cười nói: “Giang công tử không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-vien-tai-thien-bien-ngoai/2516454/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.