Trương Tiểu Phàm hơi sợ người lạ, vẫn luôn trốn phía sau Hồng Hài Nhi, thật ra hai người này đều tuyệt sắc, nhưng Hồng Hài Nhi thiên về sắc bén, thiếu niên khí trọng, Trương Tiểu Phàm dáng dấp xinh đẹp hơn càng khiến nam nhân thích, thậm chí có gan lớn còn huýt sáo với y một cái.
Lập tức bị Hồng Hài Nhi đấm mạnh, lần này không ai dám đùa giỡn nữa.
Người vào lớp là một lão nhân tiên phong đạo cốt, người tuy hơi già một chút nhưng không cũ kỹ, nói cách khác là quản lý vô cùng thả lỏng, không muốn học thì nằm úp sấp trên bàn ngủ, ăn gì cũng được, chỉ cần không gây ra động tĩnh gì. Bởi vậy ông cũng chưa từng đau đầu vì học sinh nào, ngoại trừ kiểu không học được chút nào nhưng đặc biệt cố gắng.
Tỷ như Trương Tiểu Phàm.
Lúc hỏi y lần thứ một trăm khi đã đáp sai chín mươi chín lần, lão đầu chỉ có một ý nghĩ, chạy, chạy mau.
Nhưng lão chân còn chưa bước ra thì đã bị Hồng Hài Nhi đè bả vai lại uy hiếp ngồi yên tiếp tục giảng
"Hồng Hài Nhi, ngươi tạm tha cho lão phu đi, thật sự lão phu không dạy nổi đứa nhỏ này a."
"Lão phu dạy học nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy ai không có thiên phú môn toán hơn ngươi."
Lão phu tử bất đắc dĩ nói mấy câu khiến lớp học vốn khô khan nhàm chán bắt đầu cười ha ha, xen lẫn vài tiếng trêu đùa
"Ai u, xuống dưới đi xuống dưới đi."
"Mặt đẹp có gì dùng, đầu óc vẫn ngốc ha ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-pham-the-chi-bang-cuop-mot-lao-ba/782402/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.