Chương trước
Chương sau
Chỗ login vẫn là nơi ta đã logout.
Dựa vào cột đá bên ngoài trung tâm chuyển chức, ta ẩn vào bóng râm nhìn người đi đường trên phố đi lại—
Mặc dù là nửa đêm, nhưng trên đường cái đen đuốc sáng trưng, trong những người lai vãng qua lại, không ít những người chơi nước ngoài thân cao da trắng.
Quả là rất náo nhiệt.
Khe khẽ thở dài, ta có chút phiền não bản thân nên đi nơi nào.
Đi giao nhiệm vụ? Ân, sẽ gặp phải người không muốn gặp; đi tìm máy hát? Ân, giống như trên; đi gặp Thanh Vũ? Ân, đồ lần trước đi Tây phương đại lục chưa đưa cho hắn….Ta sợ chính mình sẽ bị hắn giết sống…. Gặp biểu tỷ? Ân, không có việc gì ta đi gặp nàng làm cái gì; đi loạn chỗ nào cũng được ? Ân, cái này được
Xác suất gặp phải người không muốn gặp càng cao; lại đi Tây phương? Ân,…Này tựa hồ là một ý kiến hay…
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất ….Hưu Tư hẳn là không ngờ ta sẽ mò tới đại bản doanh của hắn đi…
Suy nghĩ vấn đề cẩn thận, lấy ra Hồi thành thạch định bụng trực tiếp truyền tống tới Tây phương đại lục, ta bỗng nhiên nghĩ tới lần trước sau khi từ Tây phương đại lục trở về, ở dưới biển gặp phải
Cá mập trắng kia….
Ngô, Boss có cá tính như thế, không gặp lại thì chẳng phải thật là đáng tiếc?
Huống hồ…
Trong bóng đêm lẳng lặng nhìn hay tay của mình dính đầy máu tươi, khóe miệng ta hé ra một nụ cười phóng khoáng —
“Thu hồn sử” , suy cho cùng vẫn là vướng víu, không chết không thôi được a!
Chuẩn bị xong xuôi, thật ra chỉ là có chút nuốt không trôi khẩu khí của khu nước nông chỗ ta đi tới lần trước gặp phải cá mập trắng.
Ngô, cá mập đâu?
Nhẹ nhàng mà giải quyết binh tôm tướng tép xung quanh, ta không ngừng mà quan sát, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Boss kia đâu, chỉ phát hiện một mỏm đá san hô.
Động.
Ân, cá mập kia có lẽ là thông qua cái hang động này từ khu biển sâu bơi tới khu nước nông.
Đánh giá kích cỡ cửa hang động một chút, đối chiếu kích cỡ của cá mập trắng, ta càng dám chắc kết luận của bản thân.
Này chính là hợp ý ta. Ở khu nước nông giết nó ta sẽ còn phải để ý người chơi khác, mà không tiện xuất toàn lực,nhưng ở biển sâu gần như không có người này thì ta có thể liền….
Khóe miệng xuất ra một nụ cười quỷ dị, ta chậm rãi tiến vào hang động…
Yêu, đã có người ở đó đánh.
Người kia đứng ở cửa hang động, ta nhìn đến giao chiến kịch liệt giữa người và cá trước mặt, trong lòng có chút bực dọc.
Thật là! Nơi hẻo lánh như thế vậy mà còn có người tới?!
Lẩm bẩm oán trách hai câu, ta tính rời khỏi — dù sao thì hắn có thắng ta cái gì cũng không chiếm được, thua ta lại càng không chiếm được cái gì —- nhưng
Trong lúc vô ý liếc đến người chơi mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía ta, cách ta một chút.
Áo khoác ngoài…Hình như không có chức nghiệp thông thường nào khi chiến đấu mặc áo choàng ….
Chẳng lẽ là….Thất Nguyệt…?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng ta lập tức sáng sủa. Hoàn toàn thu lại phòng bị và ý niệm công kích trong đầu, bơi tới chứng thực.
Không đợi ta xuất phát thì thấy cơ thể cá mập trắng bắt đầu dần dần to lên, con ngươi tròn tròn cũng lồi ra.
Chết tiệt! Nó muốn tự bạo!
“Cẩn thận! Nó sẽ —” Không chờ ta nhắc nhở hết, cá mập trắng đã lớn thêm một vòng “Bành ” một tiếng hoàn thành công kích cuối cùng
—-
Thịt cá nổ ra tung tóe xung quanh, nước biển vốn đã không tĩnh lặng lạ càng thêm mãnh liệt xao động, tầm mắt đục ngầu không thể chịu nổi.
Bởi vì ở bên ngoài phạm vi công kích hiệu quả (đường kính vòng tròn phạm vị công kích hiệu quả của cá mập trắng lúc tự bạo là 40 mét) , chỉ là bị nước biển dao động đẩy lui ra phía sau, ta không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên.
Tuy rằng Thất Nguyệt rất mạnh, nhưng trong trò chơi quỷ hút máu,nhược điểm trí mạng chính là máu ít, kỹ năng tự bạo này của cá mập trắng vốn chính là dùng để giết người ngay tức khắc,
Lần trước ta là dựa vào “Tư gia đái đích ban ơn” mới tránh khỏi một kiếp, lần này…hắn….
“Tiểu Thất?” Phát hiện tầm nhìn đã có chút rõ ràng, ta chậm chậm bơi về phía trước, “Tiểu Thất? Ngươi không sao chứ?”
….Sẽ không phải quay về Tây phương đại lục rồi đi…
“Tiểu Thất?” Ta nhìn xung quanh, vẫn là không phát hiện ra thứ gì có giá trị.
….Coi như là đã quay trở về thì cũng nên “lưu lại” chút đồ vật gì đó chứ….Giá trị đạo đức của hắn hẳn là sẽ không quá cao…
“Tiểu—-” còn chưa gọi ra tiếng đã bị một cánh tay tái nhợt im hơi lặng tiếng ôm chặt lấy thắt lưng ta, làm cho kinh hãi quay lại, bàn tay thanh lệ phỉ thúy theo bản năng mà đâm về phía sau —
“Dạ….” Bên tai vang lên giọng nói khàn và nhỏ, khiến ta cứng rắn giảm thế tấn công, khóe môi khó mà kiềm chế mà giương lên, ta vỗ nhẹ cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng ta, đợi khi nó nới lỏng ra xoay lại —
Mắt đỏ trong trẻo, hai gò má tái nhợt, bạc môi đỏ thắm, răng nanh đáng yêu, dáng cười ngại ngùng….
“Tiểu Thất.”
———————————————–Ta là liều chết mà bò lên đây…Mọi người năm mới vui vẻ….
Ân…Cái kia…mọi người thân mến…..Ta có nên viết một chương về lễ tình nhân muộn hay năm mới không a?….Nếu viết….hẳn là về pháp sư và kỵ sĩ Tây phương đại lục kia….Cái “Lục sắc bình tử” kia….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.