Chương trước
Chương sau
Chương này rất dài….rất dài…. (lời tác giả)
“Ba” một tiếng khẽ vang lên, phòng khách vốn tối đen như mực, chợt ập xuống một tầng ánh trăng màu tím mông lung.
Tùy ý đem tóc đen rải rác hai bên gò má hất về phía sau, ta chậm rãi đi về phía quầy rượu u ám. Quầy rượu bày la liệt đủ loại chất lỏng,ở dưới ánh trăng tím lờ mờ phản xạ lóe lên vài tia sáng,có phần yêu dị.
Nghiêng người dựa vào quầy rượu, thuận lợi từ trong tủ rượu lấy ra một chai whisky, hương thơm theo giọt rượu trong suốt chảy vào ly thủy tinh chân cao, tản ra xung quanh.
Khẽ uống một ngụm, cảm giác cổ họng sâu cay ,kích thích đại não vốn có chút hỗn loạn, từ từ thanh tỉnh, thế nhưng tầm mắt, lại bắt đầu trở nên mơ hồ…
————————————————–
“Không cần.” Không nghĩ ngợi gì lập tức cự tuyệt lời mời của liệp nhân– cùng bọn họ đi hội đấu giá, ta vào lúc hệ thống thông báo lần thứ hai thì tắt khung thông tin đi.
Văn Thanh Vũ nhất định sẽ phát tin nhắn đến, mà ta tạm thời không có nói với liệp nhân bọn họ rằng, ta cùng với lão bản ” Vãn quy phách mại hành” có quan hệ quen biết.
“Vì sao?” Hoa si y sư chẳng biết đã từ cõi tiên quay về từ lúc nào, vẻ mặt không cam lòng, khó chịu, không giải thích được mà hướng ta hô to.
“Ta không thích nơi đông người.” Ta mỉm cười mà nói dối,cười đến giống như cái dạng tính cách quái gở này rất đáng tự hào.
Nếu liệp nhân nói bọn họ muốn đi hội đấu giá, vậy thân là lão đại, kiếm sĩ cũng nhất định sẽ đi, như vậy nhiệm vụ…
“Phiến tử, ngươi dẫn bọn hắn đi hội đấu giá, mua đồ vật cần thiết,” không đợi ta mượn đây là cái cớ để bỏ qua hắn,kiếm sĩ đã làm ra cái quyết định rồi, “Đặt chỗ tham dự ngươi biết chứ?”
“Ân, “ liệp nhân gật đầu, “Ngươi không….” Phiến hoa hải kia ánh mắt quét về phía ta, không hề nói thêm gì nữa.
Hắn sẽ không phải là muốn…..
Hỗn đản! Tập thiên hắc mạc ngươi không ngu xuẩn như vậy chứ? ! Hội đấu giá chính là chỉ có tự mình đi mới có thể mua được đồ vật vừa lòng, ngươi vậy mà để cho người khác sao, ngươi ngớ ngẩn a?! Ngươi rốt cục …
Trong lòng toát ra tức giận khó hiểu.
“Ta cùng ngươi đi làm nhiệm vụ.” Kiếm sĩ lạnh băng như cũ, chính là lời nói đã cắt đứt quát mắng trong lòng ta đối với hắn.
Lửa giận khó hiểu trong lòng lại bởi vì chứng thực phỏng đoán mà ngày càng tăng lên.
Bình tĩnh ! Bình tĩnh! Dạ, ngươi là một sát thủ, ngươi không thể vô duyên vô cớ mà tức giận. Hắn có đi hội đấu giá hay không là chuyện của hắn, ngươi tức cái gì? Hắn không quý trọng cơ hội này cùng ngươi làm gì có quan hệ gì? Ngươi bận tâm lo nghĩ cái gì ? Hắn…Ách…bận tâm lo nghĩ?!
Đang liều mạng cảnh cáo khuyên giải bản thân để dập tắt lửa giận trong lòng, ta đột nhiên ngây người.
…Ta làm sao có khả năng bận tâm lo nghĩ….hắn sống hay chết, hắn yếu hay mạnh cùng ta không quan hệ…Ta đây là bởi vì áy náy mới….Đúng ! Nhất định là bởi vì áy náy!
Thực sự là gặp quỷ ! Loại cảm giác áy náy trong truyền thuyết này vậy mà gặp phải trên người ta!!
Qua quýt đem tình cảm khó hiểu trong lòng với cái “áy náy” kia cũng đè xuống, “Không cần phiền toái, nhiệm vụ lại không hạn chế thời gian , để ba ngày sau hãy đi làm đi. “ Không có dũng khí ngẩng đầu, vì sợ bị hắn thấy trong đáy mắt ta còn sót lại hoảng hốt.
“Đúng a, lão đại, trước đi hôi đấu giá rồi lại làm nhiệm vụ đi.” Đạo tặc hùa theo ta đề nghị.
Y sư hiếm khi bình thường và đạo sĩ ánh mắt quái dị như cũ song song gật đầu, liệp nhân ngược lại không biểu hiện gì.
Kiếm sĩ một câu cũng không nói.
Rốt cục chịu không nổi trầm mặc dài dòng, ta vốn tính nhẫn nãi tốt lắm,chẳng biết vì cái gì hôm nay lại bất ngờ thiếu kiên nhẫn, ta nhịn không được mà ngẩng đầu — trong con ngươi đen như mực của kiếm sĩ rõ ràng viết ba chữ — Ta không tin.
Chết tiệt! Tín dự (tín nghĩa và danh dự) của ta không thấp đến loại này đi?!
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lời nói có chút giận dỗi và bất mãn thốt ra, không kinh động đến kẻ khác nhưng lại hù dọa chính mình.
Ngoại trừ biểu tỷ và một số ít tri kỷ, ta rất ít khi trước mặt kẻ khác bày ra tâm tình đích thực của bản thân, nhất là mặt tiêu cực. Liền ngay cả Hưu Tư cũng không có gặp qua vẻ mặt ta tức giận thực sự. Hiện tại ta vậy mà…
Không đợi tâm tình rối loạn được xử lý, thần trí ta đã bị hơi thở ấm áp trên đỉnh đầu gọi về.
Nhận thấy được khoảng cách giữa kiếm sĩ và ta trong lúc đó chỉ có không đến ba tấc, ta lập tức cứng người tại chỗ.
Thần kinh liều mạng mà kêu gào ” Chạy mau! Chạy mau!! Nếu không ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!!! ” (muôn đời muôn kiếp không trở lại được) Nhưng thân thể lại thủy chung không chấp hành mệnh lệnh, tùy ý hơi thở ấm áp kia, từ chân tóc theo thái dương truyền đến vành tai.
Tiếng thở dốc rất nhỏ trở nên có chút nặng nhọc, hơi thở lướt nhẹ qua vành tai cũng nóng đến dọa người.
“Ngươi đã gạt ta một lần rồi, Mặc.” Hơi thở nóng bỏng theo lời nói nhỏ nhẹ nhào tới bên tai ta, lại đem toàn thân ta đông lạnh như bước vào hầm băng, trái tim nguyên là đập điên cuồng, trong nháy mắt gần như ngừng đập!
Ý niệm “Diệt khẩu” vừa mới trồi lên trong đầu, chỗ vành tai lại truyền đến cảm giác tê dại mềm mại, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy, “Nhưng ta vẫn là lựa chọn tin tưởng ngươi.”
Giống như lệnh đặc xá, thần kinh rốt cục lấy lại được khống chế đối với thân thể, hốt hoảng lùi về phía sau hai bước,ta lập tức logout.
“Cách” . Tiếng ly thủy tinh khẽ chạm vào quầy rượu kéo thần trí ta đang phiêu trong trò chơi trở lại.
Cười khổ lắc đầu, ta đem rượu bên trong ly uống một hơi cạn sạch.
Thật là! Chẳng lẽ nghỉ ngơi quá lâu cho nên không phân rõ hư nghĩ (giả thuyết hư cấu) và hiện thực sao? Vậy mà lại ở trong trò chơi nghĩ đến “Diệt khẩu” ?!
Đem chai whisky thả lại chỗ cũ, ta nằm trên giường lớn trong phòng ngủ thả lỏng. Thân thể vừa mới ngừng hoạt động, đủ loại tâm tư lại ùn ùn kéo đến.
Nếu Tập thiên hắc mạc có thể nói ra như vậy, thì hắn bình thường nhất định quen biết ta, gặp qua ta lấy tư cách sát thủ, còn bị ta lừa gạt qua.
Ngô, chuẩn xác mà nói, là bị ta ở đời thường lừa gạt qua.
Khi làm sát thủ, ta căn bản không có lòng dạ nào đi gạt người, hơn nữa, dù cho ta có lòng dạ nào, thời gian cũng không cho phép. Mười năm làm sát thủ, cuộc sống của ta kỳ thực không tiếp nhận bao nhiêu “Sinh ý” , “Nhiệm vụ” mỗi năm còn hơn người đứng nhì trên bảng sát thủ –Thất Nguyệt–thấp nhất là 30%.
Nhưng mà, vẫn còn một đạo lý a, khi giết người ta đều là mang mặt nạ, làm sao có khả năng bị nhận ra?
Quên đi, quên đi,dù sao cũng đã bị nhận ra rồi, còn nghĩ tới những điều này cũng vô dụng, vẫn là ngẫm lại sau này làm thế nào đối mặt hắn đây.
Mạch suy nghĩ vừa mới tiến tới đây, nhiệt độ trên mặt ta bắt đầu liên tục tăng lên, tai trái càng đốt như khối sắt nung đỏ.
Hỗn đản ! Dạ Vãn Ca, ngươi sẽ không vô dụng như thế chứ?! Không phải chỉ là bị hôn một cái lên vành tai sao, lại không có ….
“RRRR…” Tiếng chuông vang lên bên tai cắt đứt mắng nhiếc của ta đối với bản thân.
Hít thở sâu bình ổn tâm tình một chút, ta cầm lấy điện thoại —
“Uy.”
——————————————————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rất dài~~~~~~~ phân lượng rất dồi dào~~~~~~
Next đi.~~~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn đã ủng hộ~~~~~~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.