Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa Tuyệt Kiếm Môn:
“Tết năm nay đại sư huynh ở lại lâu thật ấy, nay đã là tháng ba đầu xuân rồi, sao đại sư huynh còn chưa rời đi?”
“Ôi trời, hình như là sư tôn thấy đại sư huynh phải ăn nhiều bánh hoa quế của tiểu sư muội làm quá nên có chút không đành lòng, liền cắn răng giúp huynh ấy ăn một chút.”
“Rồi sau đó?”
“Sư tôn ăn bánh hoa quế rồi trúng độc, nhị sư huynh không có biện pháp, nhờ đại sư huynh thay hắn chấp chưởng Tuyệt Kiếm Môn, hắn đi Nga Mi xin thuốc vẫn chưa có trở về.”
“Ô hô ai tai! Trời ghét Tuyệt Kiếm Môn ta trăm năm anh tài!”
“… Sư huynh xin giảng tiếng người.”
“Sư tôn xui xẻo quá, đại sư huynh cũng không dễ chịu gì, trên dưới Truyện Kiếm Môn hơn một trăm miệng người, huynh ấy chỉ mở một gian khách điếm, quản được sao?”
“Chuyện này…có Giang Hải sư huynh giúp đỡ huynh ấy, chắc không có việc gì đâu.”
“Ngươi nói Giang Hải giúp đỡ huynh ấy?”
“Đúng ạ, có chuyện gì sao?”
“…Chạy nhanh đi thắp hương cầu Phật Tổ phù hộ huynh ấy đi, ta cảm thấy lo lắng cho tính mạng của đại sư huynh sau này rồi!”
“Hở, vì sao?”
“Ngươi mới nhập môn năm kia, tất nhiên không biết ba năm trước đây lúc độc tử* Giang Hải đi tìm đại sư huynh toàn một bụng ý xấu, trời muốn diệt sư tôn cùng đại sư huynh phong hoa tuyệt đại của Tuyệt Kiếm Môn ta rồi, chết cách nào không chết, vì sao lại là độc bánh hoa quế cùng tinh tẫn nhân vong*!”
Độc tử (con nghé, con bê):Ở Trung Quốc, đôi khi khi xúc phạm người ta, thường nói: Đồ khốn nạn. Đó là so sánh ai đó với một con vật, đó là ngôn ngữ xúc phạm. Nếu một người bạn thường nói với bạn điều này, nó không có ác ý. Bởi vì ở Trung Quốc, bạn bè sẽ nói đùa về từ này, không thực sự xúc phạm bạn.(nguồn: hinative)
Tinh tẫn nhân vong:Lao lực quá mà chết
***
Bên trong Tuyệt Kiếm Môn:
“…Đệ còn chưa thấy đủ à? Đây là lần thứ ba rồi đó.”
“Sư huynh, đây chính là phương pháp song tu, một hai lần sao thấy hiệu quả được?”
“Nhưng ta hiện tại đã quy ẩn còn so đo tuyệt thế võ công làm gì nữa.”
“Sư huynh, huynh không thể nói như vậy, võ công tiến bộ không phải là chuyện xấu, này, huynh xem huynh cứng rồi nè.”
“…”
“Sư huynh ~”
“Ấy, đệ, đệ yên chút, kẹp chặt quá ta hơi đau.”
***
Khu vực thần bí của Tuyệt Kiếm Môn:
“Nhậm Linh Lung! Ta muốn đóng cửa không cho con đi đâu hết! Nếu dám làm bánh hoa quế nữa thì trục xuất khỏi sư môn! Thiên Khung, khi nào con mới từ Nga Mi về đến đây!”
Hoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.