Chương trước
Chương sau
Đệ Hương lâu.

- Khà! Quả nhiên hảo tửu ha ha ha! –Lâm Viễn Trình cầm lên vò rượu nhỏ uống một hơi, sau đó gắp một miếng thịt bò vừa ăn vừa khen.

- Ha ha ha sư phụ đã thấy vừa lòng chưa, đừng có mà giận dỗi ta nữa nha! –Tô Tử Lăng cũng cấp cho mình một ly, tự nhiên hôm nay nàng có ý muốn uống nhiều chút.

- Khụ! Coi như là vậy đi! –Lâm Viễn Trình nghe thế mặt cũng phiến hồng bị đồ đệ chọc quê nên cứ ho vài cái giả bộ.

Tô Tử Lăng biết hắn chỉ toàn thích làm bộ dáng giận dỗi chứ thực chất là chỉ muốn nàng lôi đi tìm rượu ngon để uống, nàng cũng coi như làm lơ, chuyển vào chuyện chính.

- Vậy sư phụ, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tới tìm ta?

- Khà! Đồ đệ thật nhạy bén nha! Ta là có việc tìm đến ngươi! –Lâm Viễn Trình uống thêm một ngụm mới hướng Tô Tử Lăng nói.

- Là chuyện gì mà quan trọng vậy?

- Là mấy ngày nữa ta định đến Đại Chiêu tự.

- Sư phụ đến Đại Chiêu tự làm gì?

- Là..là..có vị cố nhân muốn ta tới đó xem bệnh cho một người. –Lâm Viễn Trình ngấp ngứ.

- Rồi sao? –Tô Tử Lăng vừa uống vừa nói.

- Ngươi cùng ta đi!

- Ngươi đi chữa bệnh thì đi chữa bệnh mắc gì lôi ta theo. –Tô Tử Lăng khó hiểu.

*gãi gãi*-Ta không đi một mình được.

- Vì sao?

- Ta không thích lão phương trượng ở đó.



- Vậy thì cần gì phải đi nữa.

- Không được! Không đi là không kịp! –Lâm Viễn Trình nghe thế liền nhảy cẫn lên, Tô Tử Lăng trông hành động đó của hắn liền sinh nghi.

- Sư phụ, ngươi không nói rõ cho dù ngươi lôi ta đi thì ta sẽ không giúp ngươi đâu.

- Là...là...vì...Thiên sơn tuyết liên ngàn năm. –Lâm Viễn Trình thấp giọng, cả người co lại như hài tử bị phạt.

- Ha! Thảo nào, vậy sư phụ tìm ta để làm gì? –Tô Tử Lăng nheo mắt lườm.

- Đệ tử ngoan ngươi phải giúp ta a! Lão phương trượng thối đó, ta chỉ đến xin mượn lão cây thiên sơn thôi mà đánh ta đến xưng tím mặt mày còn suýt nữa định tiễn ta tới diêm vương, đệ tử ngươi coi. –Lâm Viễn Trình giả khóc, sau đó vén ống tay nơi hiện tại còn lưu giữ hiện trường.

*Lắc đầu*-Sư phụ ngươi là đến mượn hay đến trộm vậy! –Nàng làm đệ tử hắn bao lâu nay sao không hiểu cách làm của hắn đây.

- Ta... –Bị nói trúng tim đen, Lâm Viễn Trình chỉ biết cứng họng.

- Ngươi rõ ràng là sai, ta giúp thế nào đây!

- Lăng nhi à! Ngươi biết là sư phụ đối với ngươi tốt lắm phải không hề hề ngươi thấy đấy tất cả những tài cán của ta cũng không tiếc mà truyền hết cho ngươi nha –Lâm Viễn Trình làm bộ nịnh nọt, đi đến sau đấm vai cho Tô Tử Lăng, cái này không thể ngờ nhưng với tính cách của lão ngoan đồng thì có gì đâu.

- Sư phụ à! Ngươi đùng giả bộ nữa, ngươi là muốn ta tới đó trộm dùm chứ gì. –Tô Tử Lăng thẳng thừng.

- Ấy, ai nói là đến trộm, chỉ đến mượn thôi hắc hắc...-Lâm Viễn Trình biết nàng sẽ giúp mà.

- Hầy, trước tiên ta phải tới đó điều tra sau đó mới quyết định. –Nàng cũng bất lực rồi, ai bảo hắn là sư phụ của nàng.

- Hảo! Bây giờ chúng ta xuất phát, nếu không sẽ muộn mất! Nghe nói có nhiều người trong giang hồ đang tới đó, chúng ta không đi sợ sẽ có người giành mất! –Lâm Viễn Trình cao hứng.

- Là sao?

- Ngươi đấy! Đại Chiêu tự lấy Thiên sơn tuyết liên để làm phần thưởng cho cuộc tỉ thí giữa các phái trong võ lâm ngày 13 tháng này, nếu giờ không đi e rằng không kịp mất.

- Hình như tuyển chọn minh chủ võ lâm còn chưa đến mà? –Chẳng lẽ nàng ở trong kinh lâu quá rồi, chuyện trên giang hồ bây giờ cái gì cũng không biết.

- Tiểu tử ngươi sao lại ngốc vậy! lần tỉ thí này mục đích cũng đều khảo sát xem bang phái nào chiếm ưu thế, bất quá trước khi tuyển minh chủ thì đi tìm hiểu thực lực các phái đều cần thiết cả chưa kể phần thưởng to lớn thế ai chẳng muốn.



- À ta hiểu, không biết ngoại tổ gia có đến không sư phụ?

- A đệ tự nhắc ta mới nhớ! –Lâm Viễn Trình vỗ mấy cái lên trán, sau từ trong người mang ra một tấm thiệp hướng Tô Tử Lăng.

- Trước lúc ta đi còn đưa thiệp này giao cho ngươi, hắn muốn ngươi đại diện cho hắn. –Mộ Dung Thần dự đoán Lâm Viễn Trình sẽ tới tìm nàng liền đưa tấm thiệp cho hắn, coi như một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tô Tử Lăng thấy tấm thiệp cũng hiểu ý ngoại tổ gia hắn muốn nói gì, nàng cầm tấm thiệp bỏ vào trong người sau đó đối Lâm Viễn Trình.

- Sư phụ ta biết cách lấy được thiên sơn rồi.

- Ngươi biết? –Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của đệ tự hắn lòng có chút kì lạ.

- Không phải ngoại tổ gia đã đưa phương thức đây sao.

- Hắn đã đưa? A! Chẳng lẽ ngươi định 1 chọi mấy trăm người trong võ lâm đấy chứ! –Giờ hắn cũng đã hiểu ra.

- Đúng thế! Ta cũng lâu vào chốn giang hồ rồi, tay chân cũng ngứa ngáy cả lên. –Nghĩ đến việc cùng quần hùng võ lâm tỉ thí lòng nàng trở nên rạo rực hơn bao giờ hết.

- Nhưng như vậy lỡ đệ tử bị trọng thương thì sao? Ta sẽ lo. –Hắn nghĩ hay thôi không lấy Thiên sơn nữa.

Biết Lâm Viễn Trình là luôn sợ nàng vì hắn mà trọng thương, nàng nhẹ nhàng vỗ vai hắn trấn an.

- Sự phụ a! Ngươi là không tin ta hay không tin Mộ Dung gia tộc! Ta nói sẽ giúp ngươi lấy được Thiên sơn cũng sẽ không để bản thân bị thương! Sư phụ ngươi phải đối ta tự tin!

- Hảo! Đệ tử của Dược vương ta sao ta không tin tưởng chứ! –Nhìn ánh mắt trấn định hắn cũng yên tâm.

- Vậy sớm mai chúng ta xuất phát sớm, giờ tị ngày mai sư phụ đợi ta ở thành bắc, ta về sắp xếp một số chuyện. –Nàng lên lịch trình, cũng nhớ tới việc phải để lại lời nhắn trong phủ nếu không chỉ trong phủ một trận gà bay chó sủa cả lên.

- Được!...

....

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, đúng theo lịch hẹn, Tô Tử Lăng cùng Lâm Viễn Trình giờ tị đã xuất thành tới Đại Chiêu tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.